“Tiểu Tĩnh? Cuối cùng là sao ?”
Cố Duệ Hoài lúc đầu còn vui mừng khi thấy ta đến, khi thấy túi lương thực trong tay ta, vẻ mặt liền biến sắc, lòng ngổn ngang bất an.
Anh quay sang Cố Nguyệt Hoài, giọng đầy phẫn nộ:
“Mày lại chọc Tiểu Tĩnh phải không? Cố Nguyệt Hoài, rốt cuộc là mày đã gì?”
Cố Nguyệt Hoài không để tâm đến người hai thích xen vào chuyện người khác, khẽ một tiếng, chậm rãi :
“Điền Tĩnh, đến giao lương thực à?”
"Giao lương thực sao? Giao cái gì mà giao?" Cố Duệ Hoài liếc túi lương thực trong tay Điền Tĩnh, vẻ mặt đầy nghi ngờ.
"À, hai không biết đấy thôi. Hôm nay Điền Tĩnh và Trần Nhân lười biếng ngoài đồng, chỉ lo chuyện mà chẳng việc. Em đã tố giác với đại đội. Sau đó, chủ nhiệm Vương và chủ nhiệm Hoàng bắt tận tay, bèn họ." “Mỗi người bị 30 cân lương, số lương này sẽ chuyển giao cho em, xem như là phần thưởng cho công lao lớn của ta khi vô tư tố giác những xã viên lười biếng.”
Giọng của Cố Nguyệt Hoài rất thong thả, trong trẻo không giấu chút giễu cợt, không đúng, là trắng trợn táo bạo chế nhạo không thèm che giấu luôn.
Trước kia, trong đội cũng không thiếu người biếng, đại đội cùng lắm chỉ mắng mỏ vài câu lấy lệ rồi cho qua. Còn lần này, rõ ràng là g.i.ế.c gà dọa khỉ, mà Điền Tĩnh và Trần Nhân lại vừa lúc trở thành con dê tế thần, bị đem ra gương cảnh tỉnh cho những người khác, trách á? Không không, trách bọn họ xui xẻo thôi!
Cố Duệ Hoài trừng mắt, vẻ mặt không tin nổi khi về phía Cố Nguyệt Hoài. Anh quay lại Điền Tĩnh, há hốc miệng, rốt cuộc chẳng lời nào.
Điền Tĩnh nhận ra sự mỉa mai trong giọng của Cố Nguyệt Hoài, ánh mắt ta lập tức lóe lên vẻ tàn nhẫn pha lẫn khó xử. Cô ta hít sâu, đặt túi lương thực lên chiếc bàn nhỏ trên giường đất, không một lời, xoay người bước ra ngoài.
Nhìn bóng lưng gầy gò của Điền Tĩnh, Cố Nguyệt Hoài đột nhiên lên tiếng:
“Chỗ lương thực này là Trần Nguyệt Thăng đưa cho à?”
Điền Tĩnh khựng lại, quay đầu chằm chằm, giọng lạnh lùng:
“Cố Nguyệt Hoài! Cô đừng có khinh người quá đáng!”
Cố Nguyệt Hoài mỉm như không nghe thấy, cầm túi lương thực lên ước lượng, rồi mở ra xem. Bên trong toàn là gạo lức.
Điền Tĩnh tức đến mức toàn thân run rẩy. Nhìn thấy Cố Nguyệt Hoài kiểm tra túi lương thực ngay trước mặt mình, ta càng lúng túng, mặt mày sa sầm. Cuối cùng, ta quay người, đi thẳng ra sân mà không ngoái đầu lại.
Bạn thấy sao?