Thập Niên 70, Trở [...] – Chương 146

Anh hiểu rất rõ Điền Tĩnh không ra sao, cũng chẳng ai hiểu tâm tư của lão nhị hơn . Làm cho nó tỉnh táo lại đâu phải chuyện dễ dàng gì. Rồi sau này chắc chắn vẫn còn thêm phiền toái.

Cố Chí Phượng trầm ngâm một lúc, ông :

“Muốn bọn họ tự nguyện đem lương thực đến đây cũng không phải chuyện dễ dàng.”

Cố Nguyệt Hoài nhún vai, ánh mắt lấp lánh ý mơ hồ:

“Nếu họ không chịu đưa, để đại đội đích thân tới lấy .”

Cố Đình Hoài hơi do dự, nhắc nhở:

“Chúng ta đều ở cùng một đại đội, liệu có ổn không?”

Đúng lúc ấy, Cố Tích Hoài bước vào. Thấy mọi người đang tụ tập thì thầm to nhỏ, chẳng mấy để tâm. Sau khi cất kỹ bát đĩa vừa rửa xong, quay vào buồng trong, buông lời dặn dò:

“Đi ngủ sớm đi. Dầu hỏa không rẻ đâu, tiết kiệm chút nào hay chút đó.”

Câu khiến cả ba người đều bật khẽ.

Nhìn ra bên ngoài, Cố Đình Hoài :

“Hôm nay muộn quá rồi. Điền Tĩnh và Trần Nhân chắc chắn sẽ không đến. Cứ ngủ trước đi, để mai tính tiếp.”

Cố Nguyệt Hoài gật đầu, không chấp nhất chuyện phải vội vàng đòi lương thực trong đêm khuya. Sau khi thu dọn bát đũa, định thổi tắt đèn dầu thì bất chợt nghe tiếng gọi từ ngoài sân:

“Cố Nguyệt Hoài! Cố Nguyệt Hoài! Có trong nhà không? Mau ra mở cửa đi!”

Nghe giọng Điền Tĩnh, Cố Đình Hoài nhíu mày, vội :

“Em cứ ngồi yên, ra mở cửa.”

Nhưng chưa kịp bước xuống giường đất, cửa phòng đã bật mở. Cố Duệ Hoài lao thẳng ra ngoài như một cơn gió, vội vàng mở cửa rồi chạy ù ra sân, hệt như sợ chậm một bước. Dáng vẻ nóng lòng của khiến Cố Nguyệt Hoài cau mày.

Cô tự nhận mình chưa từng đánh giá thấp cảm của Cố Duệ Hoài dành cho Điền Tĩnh, đến hôm nay mới thực sự giật mình. Lòng trở nên nặng nề.

Kiếp trước, sau khi Điền Tĩnh lên thủ đô lấy chồng, mới chịu thu lại cảm. Khi ấy, không ai biết kẻ báo cáo Cố Chí Phượng đầu cơ trục lợi lại chính là Điền Tĩnh. Gia đình lao đao, còn thì kết hôn qua loa với một phụ nữ ở đại đội thôn bên.

Kiếp này, sao để thấu bộ mặt thật của ta và dừng bước trước bờ vực?

Cố Nguyệt Hoài ngồi yên trên giường đất, ánh mắt thoáng hoảng hốt.

Lúc này, Cố Duệ Hoài đã đón Điền Tĩnh vào nhà. Cô ta thay một bộ quần áo mới tinh như lúc sáng, mang đôi giày vải đen đơn giản, khiến nhan sắc kém nổi bật đi phần nào. Nhưng nếu so với Cố Nguyệt Hoài, Điền Tĩnh vẫn trội hơn vài phần.

Vẻ mặt ta bình thản, ôm theo một túi lương thực đầy ắp, ánh mắt dừng trên người Cố Nguyệt Hoài.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...