Thập Niên 70, Trở [...] – Chương 140

Đến cuối năm, sổ chấm công sẽ thu lại để tổng hợp, cơ sở phân chia lương thực và các nhu yếu phẩm.

Cố Nguyệt Hoài cũng có một sổ chấm công, bên trong trống trơn, không hề có công điểm nào.

"Chủ nhiệm Vương," Cố Nguyệt Hoài bước đến, chào.

"Tiểu Cố à, vừa từ công xã về sao?" Vương Bồi Sinh thuận miệng hỏi, rồi thêm: “Sơn màu để vẽ tường đã chuẩn bị xong rồi, sáng mai có thể bắt tay vào .”

Cố Nguyệt Hoài gật đầu, mỉm : “Vâng, cảm ơn chủ nhiệm Vương.”

Vương Bồi Sinh vừa quay người rời đi thì như sực nhớ điều gì, liền quay lại gọi: “Tiểu Cố, chuyện tố cáo hôm nay đã có kết quả rồi. Đội đã đưa ra hình cho Điền Tĩnh và Trần Nhân.”

"Hả? Xử ?" Cố Nguyệt Hoài cảm thấy vui mừng khi nghe đến việc Điền Tĩnh gặp xui xẻo, chắc chắn hình này không phải nhẹ đâu.

Vương Bồi Sinh chắp hai tay sau lưng, giọng nghiêm túc: “Điền Tĩnh và Trần Nhân mỗi người sẽ phải nộp ba mươi cân lương thực, không giới hạn loại lương thực nào, xem như phần thưởng cho vì đã tố cáo những xã viên lười biếng.”

Cố Nguyệt Hoài khẽ nhướng mày, ba mươi cân lương thực? Đây không phải là con số nhỏ. Trong thời đại "lấy lương thực gốc" này, người dân ở thành phố mỗi tháng cũng chỉ phát ba mươi cân lương thực. Còn các xã viên trong đại đội mỗi năm chỉ phát khoảng bốn trăm tám mươi cân lương thực thô, tương đương mỗi tháng khoảng bốn mươi cân, sau khi tách vỏ, tính ra chỉ còn khoảng ba mươi hai cân lương thực.

Việc cầu Điền Tĩnh và Trần Nhân giao nộp đủ số lương thực của một tháng như quả thực là một hình nghiêm khắc.

Cố Nguyệt Hoài không có ý kiến gì, chỉ đáp: “Cảm ơn chủ nhiệm Vương.”

Vương Bồi Sinh khoát tay, coi đây như một cách giải quyết nỗi lo cho đội. Có sự răn đe này, nếu sau này có ai có ý định gian lận, họ sẽ phải suy nghĩ thật kỹ, bởi vì cắt mất một tháng lương thực có lẽ còn đau đớn hơn cả việc xẻo thịt.

Hai người qua loa vài câu rồi tạm biệt nhau.

Trên đường về, Cố Nguyệt Hoài xách giỏ đi qua nhà, thì thấy tốp năm tốp ba các xã viên đang cùng nhau đi đến chỗ chăn nuôi để chấm công. Chuyện chấm công rất quan trọng, nên dù còn đang ăn cơm dang dở, họ cũng sẵn sàng bỏ bát xuống để đi .

Cô đi nhanh về đến nhà, thì thấy Cố Chí Phượng đang đứng trước cửa ngó, vừa thấy về, ông nhẹ nhõm thở ra: “Bé, con con đó, hở một tí lại chạy lên trấn trên, con còn đang bị thương đấy.”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...