" Tiểu Hạ, dì không biết cháu thích món nào nên nhiều một chút. Cháu thử đi, đừng ngại nhé!" Mẹ Chu Dung Dung vừa tháo tạp dề, vừa vui vẻ mời mọc.
Hạ Lam Chương lễ phép gật đầu, một bàn đầy đồ ăn lòng lại chẳng thấy hứng thú. Cuối cùng, gắp một đũa thịt xào ớt. Những miếng ớt đỏ rực, chỉ vừa vào miệng đã mang đến vị cay nồng. Khi chạm đến đầu lưỡi, vị cay ấy như một ngọn lửa bùng cháy.
Cảm giác như có lửa cuộn trào trong cổ họng, Hạ Lam Chương suýt nữa không chịu nổi.
"Ớt này đúng là cay thật, ngon quá!" Chu Phong cũng gắp thử một miếng, đôi mắt sáng lên. Ông thuận tay rót một ly rượu trắng, uống một ngụm. Rượu trôi qua cổ họng, vị cay lại càng đậm hơn, bụng dạ cũng ấm áp hẳn.
Chu Dung Dung đang ăn cũng không dừng lại , nghe Chu Phong khen thì mỉm , xen vào: “Ớt này là do con mua đó!”
Nghe nhắc đến ớt, Hạ Lam Chương bất giác nhớ lại lần ở chợ đen, nơi từng gặp một tròn trịa, có vẻ ngoài khá giống Chu Dung Dung. Khi ấy, mở giỏ hàng cho xem vàng giấu bên trong, bên cạnh cũng có rất nhiều ớt đỏ như thế này.
Sau bữa cơm, Hạ Lam Chương không muốn nán lại lâu, liền đứng lên chào tạm biệt rồi rời đi.
Chu Phong đứng trước cửa, tay cầm điếu thuốc, lặng lẽ bóng dáng Hạ Lam Chương đạp xe đi xa.
Mẹ Chu Dung Dung nhíu mày hỏi: “Lão Chu, thế nào rồi? Tiểu Hạ rốt cuộc nghĩ sao?”
Chu Phong bật lớn, giọng mang chút tự đắc: "Còn có thể nghĩ thế nào ? Dù trai nó thư ký cho phó chính ủy quân khu tỉnh S, đây là chuyện của huyện Thanh An, ta không can thiệp .
Yên tâm đi, thằng nhóc đó không ngốc. Chúng ta chỉ có một đứa con là Dung Dung, nếu nó kết hôn với Dung Dung, cha vợ, còn không mở đường cho nó sao?"
Mẹ Chu Dung Dung nghe xong, vui vẻ lườm ông một cái, cảm thấy yên tâm hơn nhiều.
Ở một nơi khác, Cố Nguyệt Hoài vừa trở về đại đội sản xuất Đại Lao Tử thì thấy Vương Bồi Sinh đang rung chuông ở đầu thôn.
Đây không phải tiếng chuông tan , bởi lúc này các xã viên đã tan tầm từ lâu, có lẽ đang ở nhà ăn cơm.
Tiếng chuông báo hiệu việc chấm công. Vương Bồi Sinh muốn nhắc nhở các xã viên mang sổ chấm công đến chỗ chăn nuôi gặp kế toán. Mỗi hộ đều có sổ riêng, từng người lao cũng phát một quyển, trên bìa ghi rõ tên của họ.
Kế toán sẽ nhận sổ, ghi lại công việc từng ngày, từ ngày nào đến ngày nào, mọi thông tin đều rõ ràng và cuối cùng ký tên xác nhận.
Bạn thấy sao?