Cố Nguyệt Hoài mỉm , lông mày như trăng non, :
“Vậy nếu cuối cùng người bị là họ thì sao?”
Cố Đình Hoài thấy vẻ mặt của , lông mày giãn ra, không nhịn bật .
"Em đoán, chủ nhiệm Vương sẽ mượn chuyện này để tìm một cơ hội tốt hơn cho em, gia đình chúng ta sẽ ngày càng tốt hơn thôi." Cố Nguyệt Hoài không muốn thêm áp lực cho , liền tiết lộ một số tin tức nội bộ.
Nghe , đôi mắt Cố Đình Hoài sáng lên, bàn tay nhẹ nhàng xoa đầu Cố Nguyệt Hoài, nở một nụ trìu mến:
“Bé con nhà chúng ta thật giỏi.”
Trước đây, Cố Đình Hoài vẫn nghĩ Điền Tĩnh là một tốt, không ngờ đã nhầm. Sau này phải tìm cơ hội chuyện nghiêm túc với lão nhị, bảo lão nhị tránh xa ta một chút. Dù ta có thích lão nhị hay không, một người tâm địa độc ác như mà vào nhà họ Cố, chẳng phải cả nhà sẽ khổ sao?
Cố Nguyệt Hoài mở miệng định về việc vẽ tranh tường cho đại đội, nghĩ lại, quyết định để tối nay chuyện đó. Dù sao đây cũng là chuyện vui lớn của cả gia đình, tối nay sẽ là lúc cả nhà cùng nhau vui vẻ.
Hai em trò chuyện một lúc lâu, cho đến khi lại nghe thấy tiếng "Hây dô… Hây dô…" vang lên từ dưới sông. Cố Đình Hoài mới :
“Bé, cả phải quay lại việc rồi.”
Cố Nguyệt Hoài gật đầu, cả định đứng dậy rời đi, bỗng nhiên nhớ ra điều gì đó. Cô lấy tay lắc lắc lọ sành, bên trong còn một chút nước giếng, liền vội gọi:
“Anh cả, đợi chút nhé!”
Cố Đình Hoài không hiểu, quay lại , hỏi:
“Sao , bé?”
Cố Nguyệt Hoài :
“Em nghe người ta , nếu bị thương thì phải kịp thời rửa sạch bụi bẩn bằng nước, như mới mau khỏi. Trong lọ còn một ít nước, cả qua đây rửa tay đi.”
Cố Đình Hoài , lắc đầu:
“Em nghe mấy lời vô lý này ở đâu ? Hơn nữa, trong lọ sành này toàn nước đường, dùng để rửa tay thì phí quá. Được rồi, cả là đàn ông, sao lại quan tâm mấy vết thương nhỏ này ?”
Cố Nguyệt Hoài không muốn tranh cãi nữa, nhẹ nhàng nắm lấy tay , dùng nước giếng còn lại trong lọ rửa sạch vết thương. Mặc dù không thể có hiệu quả tức thì như thần dược, ít nhất cũng giúp dịu cơn đau, coi như cũng có chút tác dụng.
Cố Nguyệt Hoài bàn tay sau khi rửa sạch, vết m.á.u và bụi bẩn đã biến mất, cảm thấy dễ chịu hơn.
Cô bỏ tay ra, nhướn mày :
“Anh cả đi đi, đừng quá sức. Em định lên trấn một chuyến, buổi tối sẽ nấu đồ ăn ngon cho mọi người.”
Bạn thấy sao?