Cô chỉ tay thẳng vào ông ta, như gió quét:
“Nếu ông cứ lấy việc công báo thù riêng, tôi và gia đình sẽ đến gặp bí thư để chuyện. Một người nhỏ nhen như ông, hôm nay đối xử với trai tôi như , sau này xã viên khác lỡ đắc tội, chẳng lẽ cũng sẽ bị ông hành hạ hay sao?!”
Giọng vang vọng khắp công trường, lọt vào tai các xã viên đang việc trên bờ sông.
Mọi người ngừng tay, ánh mắt dồn về phía Trần Khang. Những lời của Cố Nguyệt Hoài như gợi ra sự thật mà ai nấy đều ngầm nhận ra không ai dám ra miệng. Ngày đầu tiên tới việc, Cố Đình Hoài đã bị phân công những công việc nặng nhọc nhất, lại còn liên tục bị ép thêm. Rõ ràng đây không phải sự sắp xếp công bằng, đây là vì sao? Nguyên bản rằng mọi người còn không biết nội , sau khi nghe Cố Nguyệt Hoài những lời này đó thì ngay lập tức tất cả đều vỡ lẽ, thì ra đây là có ân oán nha.
Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người Trần Khang khe khẽ nhỏ.
Tiếng xì xào bắt đầu lan ra.
Như Cố Nguyệt Hoài , bọn họ có một đội trưởng nhỏ nhen như , hiện tại không phát sinh chuyện gì thì còn khá tốt. Sau này, nếu có chuyện gì không thể giải quyết , lại chọc phải Trần Khang, chẳng phải cũng sẽ bị hắn như chỉnh mệt c.h.ế.t mệt sống hay sao?
Trần Khang tức đến run người, mắng lớn:
“Con bé lắm mồm kia, đừng có ăn bậy bạ!”
Cố Nguyệt Hoài mỉm nhạt, nghiêng đầu với giọng đầy trêu chọc:
“Nếu tôi bậy, đội trưởng Trần Nhị sao lại giận dữ thế? À, tôi quên chưa , vừa nãy Trần Nhân nhà ông ăn cắp bị Chủ nhiệm Vương bắt quả tang. Tôi nghĩ ông nên về xem ta sẽ bị kỷ luật thế nào thì hơn!”
Cố Nguyệt Hoài khẽ , nghiêng đầu với giọng đầy mỉa mai trêu chọc: “Nếu ta thật sự bậy bạ, thì Trần Nhị đội trưởng sao lại tức giận đến mức muốn hộc m.á.u gì? À, đúng rồi, quên cho ngươi một chuyện, vừa rồi, Trần Nhân vì hành gian dối mà bị Vương chủ nhiệm phát hiện, bị xử nghiêm khắc, ngươi không muốn đi xem một chút sao?”
Nghe đến đây, sắc mặt Trần Khang lập tức tái mét. Ông ta không thêm gì, chỉ mắng thầm trong bụng rồi quay người bỏ đi.
“Trần Nhân, cái thứ gia chi tử này! Suốt ngày chuyện, mất mặt cả nhà!”
Khi bóng dáng Trần Khang khuất dần, Cố Nguyệt Hoài mới thu lại ánh mắt lạnh lùng, quay đầu trai mình, nụ dịu dàng nở trên môi.
“Anh cả, mau lại đây nghỉ ngơi một chút, em mang nước cho !”
Bạn thấy sao?