Khi ông đi ngang qua, Cố Nguyệt Hoài nghe rõ tiếng đòn gánh kêu kẽo kẹt, tựa như một giây sau vai người này sẽ sụp xuống.
Những hòn đá và đất bùn lên từ lòng sông đều phải vác ra ngoài cách đó hơn một trăm mét, chuyến này nối chuyến khác, không ngừng nghỉ. Công việc này nếu không có sức khỏe dẻo dai thật khó lòng mà trụ nổi.
Từ trên bờ, tiếng khẩu hiệu vang lên rền rĩ:
“Xương cứng! Vai sắt! Bản lĩnh thực sự! Lao cần cù, không ngừng phấn đấu!”
Khẩu hiệu vang lên khích lệ lòng người, đôi khi lại nghe thấy tiếng "Hắc u... hắc u..." kỳ quái, cùng với âm thanh "phi phi" của nhóm xã viên khi họ phun nước miếng vào lòng bàn tay.
Cố Nguyệt Hoài vừa đi vừa đảo mắt tìm kiếm Cố Đình Hoài trong dòng người đông đúc. Nhìn thấy những người lao quần quật, không khỏi cảm thán trước sự vất vả và tinh thần kiên cường của con người thời đại này.
Không biết đã đi bao lâu, cuối cùng, cũng thấy trai mình. Cố Đình Hoài đang đứng dưới lòng sông, kéo bùn từ đáy sông lên. Địa hình nơi việc hơi dốc, việc dọn sạch bùn càng thêm khó khăn, dù là đẩy xe cút kít hay gánh lên đều đòi hỏi sức lực rất lớn.
Lúc này, các xã viên đang luân phiên chất bùn vào thúng rồi kéo lên bờ. Đây là một trong những công việc nặng nhọc nhất trong quá trình đào sông, đòi hỏi không chỉ sức mạnh mà còn cả sự bền bỉ. Một ngày việc dưới lòng sông, lòng bàn tay ai nấy đều bong tróc da, rớm máu, đau đớn đến mức run rẩy.
Cố Nguyệt Hoài đứng trên bờ, thấy trai mình toàn thân ướt đẫm mồ hôi, gân xanh nổi rõ trên cổ, trong lòng không khỏi xót xa. Mặc dù trời se lạnh, lớp quần áo mặc đã hoàn toàn dính chặt vào người, không còn chỗ nào khô ráo.
Cô hít sâu một hơi, nhắm mắt lại để giữ bình tĩnh, bàn tay nắm chặt lấy chiếc lọ sành, những đường gân nổi lên trên mu bàn tay.
Một thúng bùn cuối cùng kéo lên bờ, Cố Đình Hoài còn chưa kịp thở dốc thì tiếng quát lớn của Trần Khang, đội trưởng đội hai, đã vang lên từ trên bờ:
“Cố Đình Hoài! Lý Bằng đi tiểu rồi, cậu thay cậu ta một lần nữa đi!”
Cố Nguyệt Hoài nghe , ánh mắt chợt lóe lên sát khí. Cô lập tức hét lớn về phía Trần Khang, giọng vang rền, từng chữ rõ ràng:
“Đội trưởng Trần! Anh cả tôi không phải súc vật! Ông bắt tôi thế này, ngày mai còn đi thế nào ? Sao không gọi người khác thay một lần?!”
Dừng lại một chút, tiếp tục, giọng sắc bén hơn:
“Nga, tôi đã biết, có phải hay không bởi vì đầu của tôi bị con ông là Trần Nhân đánh bị thương, dẫn tới ấy bị đại đội giáo dục phê bình, ông ghi hận nhà tôi, mới chuyên môn chọn tôi trả thù? Đội trưởng Trần, ông như không công bằng, quan báo tư thù, còn xứng đáng đảm đương chức vị đội trưởng dẫn dắt mọi người sao?"”
Bạn thấy sao?