Thập Niên 70, Trở [...] – Chương 119

Nụ trên gương mặt Cố Nguyệt Hoài thoáng chùng xuống. Đào sông?

Từ xưa, nông nghiệp luôn gắn liền với thủy lợi. Các triều đại còn không tiếc huy nhân lực, vật lực để trị thủy, coi đó là yếu tố quan trọng trong việc quản lý đất nước. "Đào sông" đơn giản là dùng sức người để khai thông dòng nước, mở rộng kênh mới hoặc gia cố đê điều. Đây luôn là công việc nặng nhọc và khắc nghiệt nhất.

Đối với Cố Đình Hoài, một thanh niên trẻ tuổi chưa từng tiếp với lao tập thể, e rằng một ngày việc đã đủ khiến kiệt sức. Rõ ràng Trần Khang biết chưa quen với công việc nặng nhọc, lại không cho thời gian để thích nghi. Hành này không khác gì lấy việc công trả thù riêng, ai cũng ra. Cả nhà họ Trần, từ già đến trẻ, đều chẳng có ai tốt lành.

Cố Chí Phượng thở dài, ngửa đầu uống cạn bát nước. Vừa uống xong, ông hơi sững lại, nghi hoặc hỏi:

“Bé con, con cho đường vào nước à?”

Cố Nguyệt Hoài khựng lại một chút, ngước mắt cha rồi mỉm trêu chọc:

“Nhà mình gì có đường? Chỉ là nước bình thường thôi. Cha thấy khác vì con mang đến, thấy nước thêm ngon ngọt đúng không? Nếu thì sau này mỗi ngày con sẽ đến đây đưa nước cho cha!”

Nghe , Cố Chí Phượng bật hài lòng. Nhưng điều ông bất ngờ hơn cả là, sau khi uống xong, cơ thể vốn đã mệt mỏi của ông dường như tiếp thêm sức lực. Trong lòng ông không khỏi kinh ngạc, tự hỏi từ bao giờ nước lại có tác dụng kỳ diệu như , chẳng khác nào thần dược.

"Được rồi bé, cha phải tiếp đây!" Cố Chí Phượng các xã viên đang tất bật việc, không dám nán lại lâu. Nói xong, ông xoay người, nhanh chóng quay lại công việc.

Nhìn bóng dáng cha tràn đầy sinh khí, lòng Cố Nguyệt Hoài cũng nhẹ nhõm hơn. Cô thu dọn lọ sành, sau đó đổi hướng đi về phía con sông.

Sông Mã, nơi các xã viên đang miệt mài lao . Công việc mở rộng lòng sông và gia cố đê điều là một phần quan trọng trong nông nghiệp, cũng vô cùng nặng nhọc.

Cố Nguyệt Hoài còn chưa đến nơi đã thấy cảnh tượng đông đúc phía trước.

Trên công trường, lá cờ đỏ phấp phới, người lao chen chúc, tạo thành một cảnh tượng vô cùng sôi . Các xã viên đều thắt dây thừng quanh eo, cầm xẻng liên tục đào đất, bỏ vào những chiếc thúng tre cao gần đến ngực. Ai nấy đều cúi mình chăm chỉ việc, mồ hôi tuôn như mưa, không khí lao căng thẳng đầy khí thế.

Giữa dòng người tất bật lao , có một người đàn ông gánh đầy thúng đất đá, chậm rãi trồi lên từ lòng sông. Vai ông run rẩy, từng bước đi ngược lại phía đám đông. 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...