Thập Niên 70, Trở [...] – Chương 118

Vương Bồi Sinh chắp tay sau lưng, khẽ thở dài:

“Tiểu Cố à Tiểu Cố, thật sự rất có trách nhiệm, tư tưởng giác ngộ rất cao. Là đồng chí xuất sắc nhất của đại đội, cũng là một xã viên gương mẫu. Chỉ cần chăm chỉ cố gắng, tương lai của nhất định sẽ rạng rỡ.”

Hoàng Phượng Anh đứng cạnh, thoáng ngạc nhiên. Hiếm khi bà thấy Vương Bồi Sinh khen ai như . Nhưng nghĩ lại, bà cũng phải thừa nhận, Cố Nguyệt Hoài quả thật như một viên ngọc bị che phủ bụi mờ. Trước đây, bà từng xem nhẹ , giờ lại thấy là một người rất giỏi. Những ngày tới, đại đội sản xuất Đại Lao Tử có lẽ sẽ tốt đẹp hơn nhờ có .

“Cảm ơn chủ nhiệm Vương, chủ nhiệm Hoàng. Tôi xin phép đi đưa nước cho cha và các trai của tôi đây.”

Cố Nguyệt Hoài nở nụ nhã nhặn, giơ chiếc bình sành lên tác chào, rồi quay người rời đi.

Nhìn bóng dáng dần xa, Vương Bồi Sinh khẽ lắc đầu mỉm .

Thấy , Hoàng Phượng Anh không khỏi tò mò:

“Ông gì thế?”

“Tôi vì đại đội của chúng ta có một người tài giỏi như thế, mà trước đây chẳng ai ra.”

Cố Nguyệt Hoài đi một quãng đường dài, cuối cùng cũng thấy Cố Chí Phượng đang khom lưng nhặt phân trong khu rừng rậm rạp.

Ông nhận nhiệm vụ khiêng phân, công việc này không chỉ đơn giản là vác thùng phân từ nơi này đến nơi khác. Khi các xã viên chưa nhặt đầy thùng, người khiêng phân cũng phải giúp phân bằng xẻng, thường là ở những nơi mà lợn, chó, trâu thường đi qua, nơi ấy phân tập trung nhiều. Thậm chí, đôi khi còn phải đến tận chuồng lợn hay chuồng bò để thu gom. Công việc này vừa vất vả lại không mấy khi nghỉ ngơi.

"Cha!" Cố Nguyệt Hoài vẫy tay gọi lớn.

Nghe tiếng gọi, Cố Chí Phượng lập tức ngẩng đầu lên. Thấy , khuôn mặt ông ánh lên vẻ vui mừng:

“Bé con! Sao con lại đến đây?”

Nhìn hai má đỏ ửng của cha, mồ hôi lăn dài trên khuôn mặt đầy nếp nhăn vì lao vất vả, lòng Cố Nguyệt Hoài không khỏi xót xa. Nhưng biết rõ, trong thời đại này, cuộc sống của hầu hết mọi người đều như . Nếu muốn nhanh chóng hòa nhập với đại đội, việc đồng áng để kiếm công điểm là cách tốt nhất.

"Con mang nước đến cho cha. Cha, cả đâu rồi?" Cố Nguyệt Hoài nhanh chóng mở nắp lọ sành, đổ nước vào bát gốm có nắp, đưa cho cha, đồng thời liếc xung quanh tìm kiếm, tiếc rằng không thấy bóng dáng Cố Đình Hoài.

Nhận lấy bát nước, Cố Chí Phượng chưa kịp uống, nghe câu hỏi của thì mặt đã trầm xuống, giọng đầy bất mãn:

“Đừng nhắc nữa. Anh trai con bị phân công sang đội hai. Con cũng biết đội trưởng đội hai là ai rồi đấy, phải không? Hắn bắt con đi đào sông. Công việc đó mà nhẹ nhàng sao?”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...