Thập Niên 70, Trở [...] – Chương 117

Lời vừa dứt, những tiếng tán đồng lập tức vang lên từ phía nhóm xã viên.

Một phụ nữ trung niên mệt mỏi lên tiếng:

“Đúng , đúng . Sức khỏe của Điền Tĩnh yếu như thế, nếu không nhờ đội trưởng Trần che chở, sao ta có thể nhận công việc nhẹ nhàng như nhổ cỏ? Đã thế còn không ra hồn. Nếu cứ để ta nhận nhiều công điểm thế nữa, bọn tôi sẽ không phục.”

Người khác tiếp lời, giọng đầy chế giễu:

“Phải đấy, xuống ruộng mà còn mặc đồ gợi cảm như , không phải là muốn đội trưởng Trần để ý hay sao?”

“Thôi đi, đừng nữa. Người ta cũng ngất xỉu rồi, còn định lớn chuyện gì nữa?”

“Ha, ngất xỉu? Sao không ngất sớm hơn đi? Không phải là vừa thấy chủ nhiệm Vương muốn xử nên mới giả bộ thoát tội à? Nếu so với Trần Nhân thì Điền Tĩnh còn không có chút trách nhiệm nào!”

“...”

Nghe mọi người càng càng quá đáng, Hoàng Phượng Anh liền lạnh lùng quát:

“Mọi người hóng chuyện đủ chưa? Không muốn kiếm công điểm nữa à? Còn đứng đây năng linh tinh thì buổi tối chấm công sẽ bị giảm một nửa!”

Vừa nghe , đám đông lập tức tản đi trong tiếng bàn tán.

Trần Nhân không cam lòng, cố gắng lên tiếng thật to:

“Chủ nhiệm Hoàng, lời Cố Nguyệt Hoài hoàn toàn đúng. Trước đây, tôi và Điền Tĩnh cùng một đội. Cô ta không hề nghiêm túc, nhổ cỏ thì hơn nửa công việc đều do tôi . Hôm nay cũng là ta tìm đến tôi để tám chuyện.”

Hoàng Phượng Anh liếc mắt Vương Bồi Sinh, lạnh nhạt :

“Được rồi. Chúng tôi sẽ không bỏ qua cho Điền Tĩnh, cũng sẽ không tha cho . Đi việc đi, đừng đứng đây lắm lời nữa. Chờ đội đưa ra thông báo cụ thể về hình .”

Trần Nhân không biết là bất lực chấp nhận số phận hay đang nghĩ cách đối phó, chỉ cúi đầu vùi mình vào việc nhổ cỏ, ra vẻ rất chăm chỉ.

Vương Bồi Sinh quay lại, Cố Nguyệt Hoài, khẽ khen:

“Tiểu Cố, hôm nay lại giúp tôi giải quyết một chuyện rắc rối.”

Trong lòng Cố Nguyệt Hoài hiểu rõ, trên mặt vẫn giữ nét bình tĩnh, đáp lại bằng giọng điềm đạm:

“Chủ nhiệm Vương gì tôi nghe không hiểu, nếu thật sự vô giúp ông thì coi như tôi góp chút sức cho đại đội, cũng là việc nên thôi ạ.”

Cô biết rất rõ trạng lười biếng trong lao tập thể của nhóm xã viên. Lần này, chỉ dùng Điền Tĩnh và Trần Nhân ví dụ điển hình. Quan trọng là Vương Bồi Sinh có nắm bắt cơ hội để xử lý hay không. Nếu ông ta đưa ra hình cụ thể, nghiêm khắc, chắc chắn sẽ khiến hai người kia hối lỗi, từ đó răn đe những người khác. Ngược lại, nếu xử qua loa, chẳng khác nào khích lệ thói gian lận trong đại đội.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...