Trần Nguyệt Thăng không chậm trễ, bế Điền Tĩnh chạy về hướng sở vệ sinh. Trước khi rời đi, Điền Tĩnh còn nghe loáng thoáng Cố Nguyệt Hoài nhắc đến tên mình, bỗng dưng trong lòng cảm thấy hơi hối hận vì đã giả vờ ngất xỉu. Cô lo sợ rằng Cố Nguyệt Hoài sẽ nhân cơ hội này mà đặt điều, xấu khi không có mặt. Nhưng sự việc đã đến nước này, dù có muốn hối hận cũng đã muộn.
Vốn dĩ, Cố Nguyệt Hoài không có ý định vạch trần Điền Tĩnh chỉ đang giả vờ ngất xỉu. Thứ nhất, Điền Tĩnh đã hạ nhẫn tâm với bản thân, cho dù có chích tay hay đánh ta một trận, chắc chắn ta cũng sẽ không "tỉnh lại". Đến lúc đó, không tránh khỏi việc Điền Tĩnh sẽ đổi trắng thay đen và khiến mất đi lợi thế trước mắt. Thứ hai, Trần Nguyệt Thăng đang bế ta, việc này cũng như đang chứng minh mối quan hệ giữa họ. Cô chỉ muốn xem, nếu thêm dầu vào lửa, không để sự kiện góa phụ xuất hiện, liệu Điền Tĩnh có thể thoát khỏi cái chướng ngại vật kiêm lốp xe dự phòng Trần Nguyệt Thăng này như thế nào, và ta có thể cầm trăm đồng tiền cùng chiếc xe đạp mà Trần Nguyệt Thăng đưa cho ta rồi yên tâm trở thành quan thái thái như kiếp trước của ta hay không? Thứ ba, lần này Điền Tĩnh ngăn Trần Nhân rối cho mình, lần sau thì sao? Mặc dù Trần Nhân ngu ngốc cũng hoàn toàn không phải là người tốt. Thỉnh thoảng để ta kéo chân Điền Tĩnh một chút chẳng phải sẽ càng thú vị hơn sao?
Vì , Cố Nguyệt Hoài chỉ thờ ơ Điền Tĩnh Trần Nguyệt Thăng bế đi.
Khi thấy bóng dáng Điền Tĩnh bị bế đi, Vương Bồi Sinh khẽ nhíu mày. Ánh mắt ông không hề giấu diếm sự không hài lòng. Ông quay sang hỏi Hoàng Phượng Anh: “Đội trưởng Trần và Điền Tĩnh đã đính hôn rồi sao? Khi nào thì hai người chuẩn bị kết hôn?”
Hoàng Phượng Anh chưa kịp lên tiếng thì Trần Nhân đã hoàn hồn. Cô ta không vui, : “Đính hôn cái gì? Kết hôn cái gì? Đến cả bát tự còn chưa xem. Điền Tĩnh quen thói quyến rũ người khác, dụ dỗ trai tôi cho ta tiền mua quần áo mới. Loại đàn bà tiêu xài hoang phí như thế thì ai dám lấy về nhà?”
Nghe những lời kỳ quái của Trần Nhân, Hoàng Phượng Anh nhướng mày, ánh mắt không hài lòng ta. Cô nhỏ sao lại những lời khó nghe như ?
Cố Nguyệt Hoài không buồn bận tâm đến những chuyện vặt vãnh này, thở dài, bình thản :
“Chủ nhiệm Vương, chủ nhiệm Hoàng, hai người cũng thấy rõ rồi đấy. Sức khỏe của Điền Tĩnh yếu ớt như , trước đây phải việc ở đồng ruộng, chắc chắn ấy đã tìm đủ mọi cách để lười biếng. Sau này, khi ấy quay lại việc, mọi người nên cân nhắc xem những gì ấy đóng góp cho đại đội có xứng đáng với tám công điểm hay không. Chúng ta cũng không thể để nhóm xã viên chịu thiệt thòi mãi .”
Bạn thấy sao?