Cô ta cứ nghĩ rằng Điền Đại Hữu là người cho tiền Điền Tĩnh mua quần áo mới, không ngờ tiền đó lại là do trai lo cho, quần áo từ trên xuống dưới không dưới mười đồng. Ha ha, là em từ nhỏ đến lớn còn chưa bao giờ đối xử tốt như . Huống chi Điền Tĩnh còn chưa gả vào nhà họ Trần, mà trai lại lo lắng cho ấy như , đối với người ngoài thì hào phóng như thế, muốn thay ấy chịu hết mọi xử , còn , em của , ai sẽ chịu thay cho ?
Nghĩ như , lòng Trần Nhân bỗng dâng lên một cơn tức giận. Trần Nhân liếc về phía Điền Tĩnh, ánh mắt trở nên vô cùng không tốt.
Cố Nguyệt Hoài đứng một bên, thích thú quan sát biểu cảm đang dần thay đổi của Trần Nhân. Khi thấy ánh mắt sắc bén của ta lườm Điền Tĩnh, suýt nữa bật thành tiếng.
Nếu Điền Tĩnh là người xấu xa từ trong xương cốt, thì Trần Nhân lại là một kẻ đầu óc bị hư.
Cô ta luôn có thể vào lúc người khác không ngờ tới mà thốt ra một câu khiến người ta ngã ngửa, cho những việc vốn dĩ đã rõ ràng như ban ngày và gần như đã trần ai lạc định lại rẽ sang một hướng hoàn toàn mới. Tuy nhiên, lần này, sự ngu xuẩn của cũng nên là chiếu trên người Điền Tĩnh đi.
Điền Tĩnh nép mình sát vào Trần Nguyệt Thăng, khi ánh mắt chạm phải cái đầy thù địch của Trần Nhân, lòng không khỏi chút chùng xuống.
Cô đã sớm biết nhân vật nữ xứng độc ác trong 《 70 hạnh phúc nhân sinh 》này là một kẻ ngốc nghếch và ngu xuẩn, đến mức trong huống này vẫn còn ghen tuông, muốn kéo cùng rơi xuống vũng bùn.
Điền Tĩnh không phải ngốc, khi thấy Trần Nhân chuẩn bị lên tiếng, lập tức trợn trắng mắt rồi ngất xỉu. Và thật đúng lúc, khi ngất đi, ngã vào trong lòng Trần Nguyệt Thăng, như thể hưởng thụ kiểu bế công chúa, đồng thời khiến những lời mà Trần Nhân định phải nuốt ngược lại.
Cô ta này vừa ngất một ngất, còn chuẩn xác 'vừa lúc' ngã vào lòng Trần Nguyệt Thăng, không chỉ hưởng thụ một phen công chúa bế, mà còn khiến lời Trần Nhân định buột miệng ra bị nuốt trở lại.
"Tiểu Tĩnh!" Trần Nguyệt Thăng thấy Điễn Tĩnh ngất đi liền thê lương rống to, ai mà không biết còn tưởng rằng Điền Tĩnh đã đương trường qua đời.
Nhóm xã viên xung quanh cũng lập tức ầm ĩ, mọi người lo lắng vì nhỏ ngoan ngoãn dường như không còn thở. Một người trong đám đông hét lớn: “Còn đứng đấy gì? Mau đưa người đến sở vệ sinh đi, nhanh lên!”
Trần Nhân mặt đỏ bừng, đứng như trời trồng, không biết phải gì.
Bạn thấy sao?