Vương Bồi Sinh, với tư cách là chủ nhiệm an ninh trong đội, cũng không phải chưa từng phát hiện ra trạng này. Tuy nhiên, thỉnh thoảng ông bắt vài người trốn việc rồi nghiêm túc thúc giục họ cũng chẳng có tác dụng gì, thậm chí còn khiến mọi người thêm oán trách. Hôm nay, Cố Nguyệt Hoài lại lớn chuyện như , vô chọc giận nhóm xã viên. Ông nghĩ cần phải nghiêm khắc trừng Điền Tĩnh và Trần Nhân, g.i.ế.c gà dọa khỉ để cho họ tự giác giao ra một ít lương thực hoặc phiếu lương thực phần thưởng, khen thưởng Cố Nguyệt Hoài vì đã báo cáo những xã viên có hành vi lười biếng. Sau này, mọi người sẽ phải theo dõi lẫn nhau, thế nào cũng sẽ có cải thiện.
Chỉ mới tưởng tượng như thôi mà Vương Bồi Sinh không khỏi cảm thấy phấn khởi, vui mừng trong lòng giống như đã thấy viễn cảnh một tương lai ấm no hơn. Ông ho nhẹ một tiếng, chỉ vào đám cỏ dại mọc um tùm trên đồng ruộng rồi : “Đồng chí Cố rất đúng. Điền Tĩnh, Trần Nhân, hai người việc không hiệu quả, còn ảnh hưởng nghiêm trọng đến năng suất của đội sản xuất chúng ta, hành vi này cần phải bị phê bình và xử nghiêm khắc.”
Trần Nhân sợ hãi đến mức mặt mày tái mét, ta muốn biện minh vừa sang đám cỏ dại chỉ mới nhổ ít sáng nay, ta liền cảm thấy không thể nào giải thích nữa. Còn Điền Tĩnh lại vô cùng bình tĩnh, Vương Bồi Sinh rồi đột nhiên õng ẹo, sau đó bật khóc.
“Chủ nhiệm Vương, tôi xin lỗi, đó là lỗi của tôi. Từ nhỏ đến lớn tôi luôn phải mặc lại đồ cũ của chị , khó khăn lắm hôm nay tôi mới có quần áo mới. Tôi sợ nhổ cỏ bẩn đồ, tôi đã có ‘suy nghĩ chủ nghĩa tư bản’ như là sai, tôi thực sự xin lỗi.”
“Tôi xin chịu mọi xử và phê bình của đội, tôi sẽ tự kiểm điểm bản thân thật kỹ. Mong mọi người có thể tha thứ cho tôi.”
Nói xong, Điền Tĩnh quay lại, cúi đầu tạ lỗi với tất cả xã viên, vẻ mặt vô cùng chân thành. Vẻ mặt Trần Nguyệt Thăng ta đầy đau lòng, : “Tiểu Tĩnh, em tốt như , mọi người đều thấy, sao có thể trách em . Chủ nhiệm Vương, quần áo mới là do tôi mua cho Điền Tĩnh, muốn trách gì thì tôi xin chịu thay ấy.”
"Đội trưởng Trần..." Điền Tĩnh ngẩng đầu lên, dáng vẻ yếu đuối mềm mại sang Trần Nguyệt Thăng, càng gợi lên toàn bộ ý muốn bảo hộ của hắn.
Hai người thể hiện cảm một cách rõ ràng, khiến cho Trần Nhân đứng bên cạnh, sắc mặt dần trở nên u ám.
Bạn thấy sao?