“Nếu Điền Tĩnh và Trần Nhân không chịu tuân theo sự phân công công việc, sau này cả nhóm sẽ đều học theo, đến cuối năm, lương chia cho mọi người còn có thể bao nhiêu? Hãy nghĩ xem, nếu ai nấy đều tiêu cực lười biếng, thì tổn thất đối với đại đội chúng ta sẽ lớn đến mức nào!”
Cố Nguyệt Hoài xong, bốn phía lặng im một mảnh.
Đồng tử Điền Tĩnh co rút, sắc mặt tái nhợt. Cô ta không thể ngờ rằng một mâu thuẫn cá nhân lại bị biến thành chuyện ảnh hưởng đến lợi ích của cả đại đội.
Trần Nhân đứng không vững, chân tay run lẩy bẩy, mặt trắng bệch. Cô ta biết mình xong đời.
Trong thoáng chốc, lời lẽ đầy nhiệt huyết của Cố Nguyệt Hoài đã lay Hoàng Phượng Anh. Trong mắt bà, hình ảnh của các xã viên chăm chỉ như bừng sáng, đối lập hoàn toàn với hai người kia. Bà Điền Tĩnh và Trần Nhân với ánh mắt phức tạp, pha lẫn chút thương .
Trước đây, Cố Nguyệt Hoài vốn là một người ít , luôn tránh xa mọi cuộc tranh chấp, không muốn mất lòng ai. Thế giờ đây, miệng lưỡi đã trở nên lanh lẹ, hai nhỏ kia thực sự không thể xen vào lời của , một trận cũng không thể đánh trở về, chính là hoàn hoàn toàn toàn nhận thất bại trước lời lẽ biện luận của Cố Nguyệt Hoài. Ôi, không biết lần này Lôi Đại Chùy sẽ lấy lý do gì để giữ người lại nữa.
Vương Bồi Sinh đứng chắp tay sau lưng, ánh mắt về phía Cố Nguyệt Hoài với vẻ kỳ lạ. Đại đội xã viên lười biếng là thái độ bình thường, Vương Bồ Sinh nhớ lại khi ông mới vừa xuống nông thôn, có lần hỏi một người ngồi ở bờ ruộng, một cái người bần nông đang trừu t.h.u.ố.c lá sợi, vì sao không việc chăm chỉ, ngược lại lại gian dối, dùng thủ đoạn. Ai ngờ, người nông dân nghèo ấy lại hỏi ngược lại ông một câu: "Chăm chỉ việc thì cuối năm lúc chia lương thực, tôi nhận bao nhiêu?" Ông không thể trả lời gì, chỉ biết đứng á khẩu.
Công việc của từng người mỗi ngày không có quy định rõ ràng, công điểm lại phân chia rất rõ ràng. Người lao cường tráng mười công điểm, người già, phụ nữ tám công, những ai nửa ngày thì chỉ nhận năm hoặc sáu công điểm, khiến cho công việc hoàn toàn dựa vào sự tự giác. Phần lớn mọi người đều nghĩ rằng: "Nếu người khác lười biếng, tôi chăm chỉ thì chẳng phải tôi sẽ phải nhiều hơn sao?" Không ai có ý thức về năng suất lao , khiến cho công việc cứ bị trì hoãn, sản lượng thu hoạch hàng năm không đủ, trạng thiếu ăn thiếu đồ đạc hàng năm không hề giải quyết. Nhóm xã viên ăn không đủ no, lại không còn lòng tin vào lao tập thể, khiến trạng lười biếng càng trở nên nghiêm trọng.
Bạn thấy sao?