Cố Nguyệt Hoài thở dài, đứng dậy một cách chậm rãi. Cô phủi lớp đất trên người, rồi như không , : “Thôi, bỏ đi. Hôm nay chủ nhiệm Hoàng không có ở đây, chắc sẽ không ai đứng ra công đạo cho tôi đâu.”
Cô thản nhiên một câu ám chỉ, rồi quay người định rời đi.
Trần Nguyệt Thăng để ý thấy ánh mắt kỳ lạ của các xã viên xung quanh, bèn gọi lại, giọng lạnh lùng: “Có chuyện gì thì cứ đi. Tôi là tiểu đội trưởng trong đại đội sản xuất, chẳng lẽ lại không giải quyết một việc nhỏ như phụ nữ cãi nhau này sao?”
Lần trước, hắn hành thiếu suy nghĩ tùy tiện đánh Nhậm Thiên Tường, nếu không phải từ trên người Nhậm Thiên Tường phát hiện có mang theo mê dược, chứng cứ rõ ràng không thể chối cãi, e rằng chức vụ tiểu đội trưởng của hắn đã bị bí thư chi bộ hủy bỏ rồi. Vì , lần này, ta biết rõ mình tuyệt đối không thể tiếp tục lỗ mãng như trước nữa.
"Giải quyết cái gì mà giải quyết? Anh! Cố Nguyệt Hoài đẩy em ngã, tay em đi! Rõ ràng là ta đánh người, thế mà lại vừa ăn cướp vừa làng, em và chị Điền Tĩnh đánh người!" Trần Nhân lập tức đưa tay lên, giơ ra trước mặt Trần Nguyệt Thăng.
Cô ta không muốn Cố Nguyệt Hoài dễ dàng bỏ đi, vì vội vàng tố cáo, còn cố kéo Điền Tĩnh vào chuyện này.
Điền Tĩnh sắc mặt có chút khó coi, trước mặt mọi người cũng không dám gì, chỉ có thể tiếp tục duy trì hình tượng tiểu bạch hoa yếu đuối. Trong lòng lại thầm mắng Trần Nhân thiếu tâm nhãn.
Trần Nguyệt Thăng hài lòng rốt cuộc lần này Trần Nhân lại không hỏng việc, lạnh Cố Nguyệt Hoài : “Cố Nguyệt Hoài, đặc biệt đến đây chuyện đúng không? Không phải muốn gặp chủ nhiệm Hoàng sao? Đi, chúng ta cùng đến đại đội! Tôi muốn xem hôm nay còn có thể ra lời hay ý đẹp gì nữa.”
Cố Nguyệt Hoài nghe xong, không chút hoảng hốt. Đột nhiên, nở nụ rồi về phía Trần Nhân, từng chữ rõ ràng: “Tôi đẩy sao?”
Cô không giải thích gì thêm, chỉ dùng ánh mắt quét qua khoảng cách giữa Trần Nhân và Điền Tĩnh, rồi mọi người xung quanh. Từ khoảng cách hai ba mét giữa ba người, sao Cố Nguyệt Hoài có thể đẩy Trần Nhân ?
Chỉ một lời và hành nhỏ như đã khiến lời dối vụng về của Trần Nhân lập tức sụp đổ. Nhìn thấy mọi người đều đã hiểu rõ sự thật, Trần Nhân không nhịn mà cắn môi, lắp bắp : “Là ta, ta đẩy em rồi chạy đi, cố hãm em và chị Điền Tĩnh!”
Bạn thấy sao?