Thập Niên 70, Trở [...] – Chương 106

Tuy nhiên, từ khi vào thu, trái cây đã vào mùa thu hoạch, phụ nữ và trẻ em đều lên núi từ sáng sớm, có lẽ số trái cây còn lại cũng không nhiều.

Cố Nguyệt Hoài đi vào nhà kho tìm một ít hạt giống lúa mạch, sau đó thuận tay lấy một ít hạt giống không rõ chủng loại, dùng giấy không còn dùng nữa bọc lại rồi mang về phòng. Cô cài then cửa, rồi bước vào không gian.

Hai giờ đồng hồ trôi qua, cây táo và cây vải lại phát triển thêm một đoạn lớn, hạt giống nhân sâm vẫn không có tĩnh gì như cũ. Cố Nguyệt Hoài ngắt những quả ớt chín đỏ xuống, thấy cây ớt héo rũ, rồi phân hủy thành chất dinh dưỡng cho đất. Cô trồng đủ loại hạt giống lúa mạch vào mảnh đất trống, hy vọng sau khi thu hoạch một đợt lúa mạch sẽ có thể xay thành bột để bổ sung thêm lương thực tinh cho gia đình.

Cô nghĩ rằng cần tìm cách để xay bột, hoặc có thể nghĩ cách mang lúa mạch đi chợ đen đổi lấy bột mì. Cố Nguyệt Hoài trầm ngâm một lát, rồi quyết định đợi thêm một vài đợt thu hoạch nữa, rồi sẽ tính sau.

Rời khỏi không gian Tu Di, Cố Nguyệt Hoài lấy mấy chai lọ đựng nước giếng trong nhà, chuẩn bị đi ra đồng ruộng xem cha và cả của . Đã lâu như hai người bọn họ không có tham gia lao tập thể, không biết có thích nghi không.

Cố Nguyệt Hoài xách theo bình nước đầy ắp nước giếng, đi dọc theo bờ ruộng. Trong ruộng, mọi người đều đang chăm chỉ lao : có người xới đất, có người tưới nước, có người khai hoang, có người bón phân, có người cỏ. Không có ai nhàn rỗi, những người lười biếng cũng không nhiều lắm.

Cô đi một đoạn ngắn thì chỉ thấy hai người lười biếng mà thôi. Một người là Điền Tĩnh, người kia là Trần Nhân, cả hai đều là người của tiểu đội số sáu. Trần Nguyệt Thăng, thấy Điền Tĩnh phải chịu khổ, đã phân cho công việc cỏ nhẹ nhàng hơn. Còn Trần Nhân, vì bị trong đội, phải giúp cỏ bảy ngày mà không hưởng điểm công tác.

Điều đáng là hôm nay Điền Tĩnh ăn mặc rất xinh đẹp, không giống người phải ra ruộng việc mà giống như đi thị sát kiểm tra công việc. Cô ta mặc chiếc áo len màu vàng, khoác một chiếc áo sọc ca rô, mang đôi giày thể thao trắng tinh. Bộ đồ này tiêu tốn khoảng năm sáu đồng tiền, còn đôi giày thể thao giá hơn bốn đồng tiền.

Cha của Điền Tĩnh là một kẻ nghiện rượu, hoàn toàn không có khả năng tự tích lũy đủ tiền để mua những món đồ đắt tiền như cho ta, đơn giản là ta lại trò cũ trọng thi, rải cái kiều, nũng và sau đó sẽ có một kẻ coi tiền như cỏ rác nguyện ý đưa tới cửa, tới thực hiện mong muốn của ta.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...