Thập Niên 70, Ta [...] – Chương 2

“Anh trai? Anh trai gì? Giang Gia Bảo là do cha và mẹ con sinh sao? Hay là Giang Gia Bảo là thân sinh của cha và Lý Tú Cầm?”

Giang Hựu Đào vừa xong đã cảm thấy chính mình biết chân tướng.

Lý Tú Cầm và Giang An Quốc là đồng nghiệp cùng một phân xưởng, chồng trước của Lý Tú Cầm là một ma bệnh, Lý Tú Cầm cùng ông ta kết hôn chưa hai năm, ông ta đã qua đời, sau đó Lý Tú Cầm vẫn luôn thủ tiết.

Sau khi mẹ của nguyên chủ qua đời chưa hai tháng, bà ta đã xách theo túi lớn túi nhỏ dẫn theo Giang Gia Bảo gả vào nhà, tên cũng từ Trương Gia Bảo đổi thành Giang Gia Bảo.

Lấy kinh nghiệm ăn dưa nhiều năm của Giang Hựu Đào, có lý do hoài nghi đôi cẩu nam nữ này đã sớm thông đồng, thậm chí Giang Gia Bảo rất có thể là cẩu con của đôi cẩu nam nữ này.

Soạt một cái, sắc mặt Giang An Quốc thay đổi, giống như mèo bị giẫm vào đuôi nhảy dựng lên, đôi mắt ông ta trừng to như chuông đồng.

“Con đang lung tung gì thế! Trước khi mẹ con qua đời, cha và dì Lý trong sạch, chỉ là quan hệ đồng nghiệp, nếu không phải vì con, cha có thể cưới dì Lý vào cửa sao?”

“Để con xuống nông thôn là vì không muốn cho người ta người cha kế như cha ngược đãi con riêng! Cha ngồi ở vị trí trên cao này, có rất nhiều người muốn kéo cha xuống ngựa, cho nên tuyệt đối không thể hỏng thanh danh, con là con ruột của cha, cha có thể con sao!”

“Con thật khiến cha quá thất vọng.” Ánh mắt Giang An Quốc Giang Hựu Đào tràn ngập thất vọng và đau lòng.

Nguyên chủ không còn mẹ, đối với người cha ruột Giang An Quốc này cực kỳ ỷ lại, để nhận lời khen từ Giang An Quốc, từng bước nhượng bộ.

Từ nhường phòng mới cho Giang Gia Bảo, đến lưu lạc thành tiểu nha hoàn cho cả nhà, đến bây giờ bị ép thay Giang Gia Bảo xuống nông thôn.

Nếu không có bất ngờ gì xảy ra, sau khi thi đại học khôi phục, thanh niên trí thức quay lại thành phố, nguyên chủ nhất định có thể trở về, đến lúc đó vừa khéo 18 tuổi, đúng là tuổi tác có thể gả chồng.

Lấy hiểu biết của Giang Hựu Đào với Giang An Quốc, đến lúc đó ông ta chắc chắn sẽ đem nguyên chủ bán với giá tốt, mà quãng đời sau này của nguyên chủ nhất định sẽ bị Giang An Quốc hút máu.

Giang Hựu Đào không phải nguyên chủ, nếu có thể để Giang An Quốc chiếm một chút hời từ trên người mình, xem như thua.

Giang Hựu Đào đổi phương thức đứng thoải mái hơn, bình thản ung dung Giang An Quốc: “Cha nóng nảy như thế sẽ thẹn quá hóa giận đấy.”

Một câu này của Giang Hựu Đào khiến cho Giang An Quốc tức giận đến mức nhất phật xuất thế, nhị phật thăng thiên, ông ta cởi thắt lưng quần, muốn đánh xuống người Giang Hựu Đào: “Mày đúng là lớn rồi cánh cứng cáp, dám như với ông đây, hôm nay ông đây nhất định phải đánh chết mày.”

Lúc này từ trong phòng nhảy ra một người, bà ta đi đến ôm lấy Giang An Quốc: “Lão Giang, gì thế, đứa nhỏ đã lớn như rồi, đánh con bé như thế, người ngoài sẽ con bé như thế nào?”

Dáng dấp Lý Tú Cầm rất bình thường, ném vào trong đám người không cẩn thận sẽ không tìm thấy bà ta ở đâu, bà ta lại có giọng rất hay, đã hơn 40 tuổi rồi mà nghe giọng bà ta giống như 20.

Bà ta cũng biết ưu thế của mình, chuyện không nhanh không chậm, dịu dàng, còn mang theo chút âm điệu nũng.

 

Đàn ông là vật tự hỏi bằng nửa thân dưới, sau khi tắt đèn không thấy mặt chỉ nghe tiếng, giọng Lý Tú Cầm ở bên đêm cực kỳ khiến đàn ông bộc phát thú tính.

Giang An Quốc đối với Lý Tú Cầm không thể là không thích.

Nhìn chung trong trí nhớ của nguyên chủ, Lý Tú Cầm người này chính là điển hình trà xanh, lúc bà ta mới , cho dù ai nghe cũng nghĩ là đang khuyên bảo Giang An Quốc, trên thực tế thì sao, lửa giận của Giang An Quốc càng thiêu càng vượng.

“Nó còn sợ bị người ta à? Em nghe xem vừa mấy lời khốn kiếp gì? Nếu những lời nó vừa bị người hữu tâm nghe , em và ở nhà máy phải xử lý thế nào? Thiếu nữ 16 – 17 tuổi, ăn không biết giữ mồm giữ miệng!”

Giang An Quốc càng càng tức, Lý Tú Cầm giả vờ ngăn đón, trong miệng kiều mị khuyên nhủ.

“Đây là đứa nhỏ oán giận chúng ta, lão Giang à, chuyện này quá không phúc hậu rồi, em đã sớm với , chuyện đó không thể nào như , lại khăng khăng Gia Bảo là dòng độc đinh của Lão Trương, không thể để thằng bé đi chịu tôi kia!”

“Nếu để em thì nào có tội gì, Gia Bảo lớn hơn Hựu Đào một tuổi, luận lớn nhỏ cũng nên là thằng bé đi, có liên quan gì đến Hựu Đào đâu, không phải sợ người khác đâm cột sống sao, sao mọi chuyện lại trở nên như thế?”

Nói xong lời cuối, Lý Tú Cầm còn khóc nức nở, bàn tay còn nắm chặt thành quyền, đánh nhẹ lên ngực Giang An Quốc.

Vẻ mặt Giang An Quốc bi thương.

Giang Hựu Đào lười xem hai kẻ này diễn trò, loại tiết mục đó ở trong trí nhớ của nguyên chủ có rất nhiều, mỗi khi muốn nguyên chủ một chuyện gì, hai vợ chồng lại diễn một đợt như thế, bình mới rượu cũ.

Cô thổi bụi trên ngón tay, không kiên nhẫn .

“Được rồi, hai người đừng đóng kịch nữa, còn cái gì mà dòng độc đinh của lão Trương không nỡ cho xuống nông thôn chịu tội, lời này hai người dám đứng trước cửa hô to sao?”

“Ngay cả họ còn đổi lại cho người ta, mấy lời này của hai người giống như cởi quần đánh rắm điều thừa , bằng hai người còn sợ người ta đâm cột sống à? Hai người có thứ đó sao?”

“Nếu hai người không , tôi còn cho rằng hai người là rắn rết độc, độc có thể độc đến tận cùng, trời sinh một cặp, từ này chính là vì hai người tạo ra.”

Giang Hựu Đào Giang An Quốc .

“Trước kia tôi nghĩ đến ông là cha ruột của tôi, gia đình tái hôn quả thực có mâu thuẫn, vì không khó ông, cho nên tôi chịu chút khó xử cũng chẳng sao, kết quả ông đi, một bước lui bước bước lui, hiện tại đã đến trạng này, tôi không muốn nhượng bộ nữa.

Thanh niên trí thức xuống nông thôn à, tôi đi, từ này về sau cho dù tôi chết ở nông thôn cũng , hay là phát đạt trở lại thành phố cũng , chúng ta gặp mặt xem như người xa lạ, tốt nhất không cần tiếp đón chào hỏi gì cả.”

Lúc Giang Hựu Đào mới xuyên đến trong cơ thể này đã mơ màng cùng nguyên chủ gặp qua một lần, ấy có một cầu, cùng một nhà Giang An Quốc phủi sạch quan hệ.

Đương nhiên trước khi phủi sạch quan hệ, chuyện nên vẫn phải , thù của nguyên chủ không thể không báo.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...