Lâm Lam thấy hết thảy, cũng đem hết thảy ghi tạc trong lòng, không có ra ngoài. Quan hệ giữa nguyên chủ và con ta thật ra có thể giải thích . Nguyên chủ vẫn luôn khát vọng có người sẽ thương nàng, một liền hi vọng bản thân mình có thể trở thành công chúa nhỏ nhận hết thương. Đáng tiếc trước khi lấy chồng, cha mẹ là người trọng nam khinh nữ không thương , mẹ chồng dù không trọng nam khinh nữ thì lại có con nhỏ nên cưng chiều con mình vô cùng. Với sự cưng chiều của mẹ chồng với em chồng, nguyên chủ vô cùng hâm mộ. Loại cảm cầu mà không này cho nguyên chủ đem tâm tư dồn hết trên người con ruột, đem thương mà mình mong mỏi trao cho con . Lâm Lam coi con là hóa thân của mình, con thương chính là mình thương. Mạch Tuệ từ nhỏ Lâm Lam cưng chiều thương, lại không cho Mạch Tuệ thứ mà nhóc muốn, ngược lại khiến cho Mạch Tuệ phiền não vô cùng. Từ nhỏ lúc bắt đầu biết suy nghĩ, Mạch Tuệ thấy phiền chán vì mẹ của mình thô lỗ ngu xuẩn, lại hâm mộ út ăn mặc sạch sẽ xinhh đẹp học hành, có văn hóa có người thương , ở trong trường học chính là nhiều học nam nữ thích. Nguyên chủ không có văn hóa nên không nhận ra điều này, Lâm Lam là người ngoài cuộc lại nhận thấy rõ ràng. Chính là điển hình người ngoài cuộc tỉnh táo kẻ trong cuộc u mê đây. Nếu cứ tiếp diễn, con của nguyên chủ sẽ là bị nuông chiều đến hư, hơn nữa không bao giờ cảm kích mẹ của mình, ngược lại đã oán giận lại càng thêm oán giận. Đứa bé Mạch Tuệ này đã nuôi thành thói quen, nó cho rằng mẹ tốt với mình chính là đương nhiên mà không thèm nghĩ tới những lý do khác. Thí dụ như lần vào huyện thành lần này, con bé không bao giờ nghĩ tới việc mẹ sẽ đưa em mình đi khám bệnh, cũng không nghĩ tới lý do nào khác ngoài việc mẹ-phải-đi-tìm-mình. Điển hình của bệnh tự cho mình là cái rốn của vũ trụ. Dĩ nhiên không thể kể tới thói quen của nguyên chủ, con bé muốn gì cũng cho. Nguyên chủ là điển hình của việc quá dễ mềm lòng với con . Nhưng Lâm Lam thì không như , sẽ không nuông chiều. Thứ nhất, không thích trẻ con, chiếu cố bọn chúng là từ trách nhiệm. Thứ hai, không phải con mình thì đau lòng gì? Haha.
Trở về nhà, Lâm Lam chỉ nghe thấy từ trên nhà chính đang vang lên giọng của mẹ chồng và chị dâu thứ hai. Giọng của chị dâu thứ hai vang lên vừa tức vừa giận: “Nào có người như , dám tự tiện vay tiền trong đội? Ai lại không biết là ta đem đứa nhỏ bình phong, muốn tự tiêu tiền? Muốn xem bệnh? Sao trước kia không thấy ta dụng tâm đối xử với bọn nhỏ, giờ lại giả bộ bày trò?”.
Trong cái nhà này tiền bạc do mẹ chồng giữ hết, một xu một hào cũng do mẹ chồng chi, bọn họ còn không trữ riêng ra một xu tiền nào, mà người đàn bà đanh đá kia lại dám chạy lên đội đi mượn. Có biết cái gì gọi là xấu hổ không hử? Cô ta uống thuốc trừ sâu chết trốn chuyện này còn chưa xong, lại còn dám đi vay tiền. Làm sao lại có thể có loại người không thể diện đến như ?
Bà Hàn cũng tức giận, mà ông Hàn đã trấn an qua, đem cơn giận của bà tiêu diệt hơn nửa, cho bà biết bệnh của Tiểu Vượng sớm muộn cũng phải xem nếu không sẽ bị người ta xấu. Cầm năm đồng tiền đi xem bệnh, nếu kết quả không tốt thì nhà đứa thứ ba cũng hết hy vọng, sau này sẽ không lấy đó cớ để lộn ầm ĩ nữa. Bà Hàn suy nghĩ một hồi, rồi cho rằng mình nên rộng lượng không tranh cãi với người phụ nữ đanh đá kia, dù sao Tiểu Vượng cũng là cháu mình. Nhưng cứ nghĩ đến việc ta dám đi đại đội vay tiền, một lần mượn chính là năm đồng tiền, bà lại cảm thấy tức chết. Trong nhà một xu một hào cũng phải do bà quản, người khác dám cầm một hào tiền chính là khiêu chiến quyền uy của bà, không thể nhịn . Huống chi năm đồng tiền là số tiền không nhỏ, ai lại có thể tùy tiện lấy ra một đồng tiền hả? Ông Hàn trực tiếp với bà: “Thằng ba gửi cho bà mấy nghìn đồng mà bà còn phải so đo năm đồng tiền này à?”. Vừa nghe tới mấy nghìn khối tiền, Bà Hàn lại thấy thịt đau muốn chết, liền không cho ông Hàn thêm gì, miễn cho người khác nghe thấy lại tưởng bà ghen tị chiếm lợi, mà vợ của thằng Ba biết lại ầm ĩ lên.
“Mẹ, mẹ không quản ta sao? Còn có, ta muốn nhà nữa đó!” – chị dâu thứ hai tức giận – “Con nghĩ mẹ nên đuổi ta về nhà mẹ đẻ đi. Chú Ba bây giờ đã là quân nhân, dù sao muốn kiếm vợ hiền cũng có thể tìm , gì lại lấy một người phụ nữ chanh chua không nên thân, đanh đá như cọp mẹ lại còn không hiếu thuận nữa”.
Lúc này vừa vặn Lâm Lam bước vào sân, : “Cảm ơn chị dâu thứ đã quan tâm, phiền chị quá. Yên tâm đi, em không hiền lành, mà đời này cũng sẽ không hiền lành. Nhưng mà, chồng em sẽ không bỏ em”. Tôi cho chị tức chết, thích khích bác phải không? Với tính khí của Hàn Thanh Tùng, nguyên chủ trời đất gì thì ta cũng sẽ bọn trẻ trước. Mình không bắt nạt bọn trẻ, ở nhà dạy con cho ta, ta lại chẳng cảm tới rớt nước mắt ý.
“Cô!” – chị dâu thứ hai cảm thấy em dâu Ba này quá kiêu ngạo rồi đấy.
Bà Hàn tức giận : “Cô còn ? Cả ngày không chịu việc. Huyện thành là nơi nào mà cũng tùy tiện đi?”
Lâm Lam híp mắt : “Cho dù con không công điểm nào, cha bọn nhỏ kiếm tiền cũng đủ nuôi con mà mẹ?”. Muốn cho tôi không còn sức mà sống? Đời này không có nội công, chị đây không có món võ phòng thân đi bộ năm mươi dặm đường cũng mệt muốn rã họng rồi đó nha. Lâm Lam thấy mẹ chồng cùng chị dâu thứ hai còn đang tức giận, thì mặt tỉnh queo quạt gió thổi lửa: “À đúng rồi, Mạch Tuệ vào huyện thành giặt quần áo cho út đã mòn cả tay. Đứa bé này cũng không nỡ để cho của nó vất vả. Thế nên út đem con bé đến cửa hàng bách hóa giày da, rằng để bà nội mua cho con bé một đôi”.
Bà Hàn khí nóng bốc lên đầu rồi, năm đồng tiền kia đã khiến bà nghiến răng nghiến lợi, lúc này còn tới giày da. Một đôi giày da cũng đến bảy, tám đồng tiền, ai dám tự tiện mua một đôi? Bà Hàn tức giận trút lên đầu Mạch Tuệ: “Con nít con nôi mới bao nhiêu tuổi mà đòi chưng diện? Cũng không xem lại cái mặt mình đi, xem có xứng đi giày da hay là không?” – trừ con bé bỏng của mình, Bà Hàn không coi ai vào trong mắt, hơn nữa con bé nhà thằng Ba, không xứng là không xứng.
Lâm Lam nghe mẹ chồng chính là gãi đúng chỗ ngứa, vốn dĩ muốn khích bác mối quan hệ giữa Mạch Tuệ và mẹ chồng cùng em chồng, tránh cho mấy người này mượn cơ hội xúi giục Mạch Tuệ, Đại Vượng không mẹ mình. Lâm Lam thêm dầu vào lửa : “Nói gì ? Tại sao con mẹ đeo giày da, con con lại không mang chứ? Tiền này lại là do cha của con bé kiếm ”
Mạch Tuệ quả nhiên nghe lọt tai, nước mắt rơi từng giọt từng giọt xuống đất Lâm Lam, mẹ che chở mình, mẹ vì mình chuyện. Bà Nội có tiền cũng tiêu cho út chứ không cho mình, tiền kia vốn dĩ là do cha mình kiếm mà. Mạch Tuệ thương tâm khóc rống lên, ôm mặt chạy về phòng phía đông hờn dỗi. Con bé vốn ngủ trong phòng bà nội, ghét bỏ phòng phía đông vừa hẹp vừa tối vừa thối vừa bẩn. Nhưng lúc này con bé chẳng quan tâm gì hết. Bà Hàn bị Lâm Lam giận đến run người, dùng ngón tay run run mà chỉ vào Lâm Lam. Lâm Lam :
“Ai chà, mẹ…mẹ đừng tức giận. Bị chọc tức không đáng!” – gọi một người xa lạ là mẹ khiến cho Lâm Lam không quen. Nhưng tuổi lớn rồi, nếu trúng gió là phiền toái vô cùng. Lâm Lam dẫn Tiểu Vượng về phòng phía đông, trong miệng còn hừ hừ câu hát: “Hôm nay người dân cao hứng vô cùng, cao hứng vô cùng a~”
Bà Hàn cùng chị dâu thứ hai nhau. Xem đi, đây là cái tính gì ? Bà Hàn mắng thầm: “Còn không bằng nhảy sông treo cổ uống thuốc trừ sâu tự vẫn quách đi cho rồi!”. Lúc đầu tìm ngược là ta, lúc này không tìm chết mà cùng con hổ mặt nhập vào nhau đặc biệt khiến người khác giận sôi gan. Hay là bị vật không sạch sẽ nhập thân? Hay là bí mật tìm đạo nhân tới xem một chút?
Lâm Lam trở về phòng phía đông liền cho Tiểu Vượng nằm xuống nghỉ ngơi chờ lát nữa ăn cơm. Còn thì đem kẹo đường Dương Hàm cho lấy một viên nhét vào miệng Mạch Tuệ. Tát một cái thưởng một viên kẹo nha, hơn nữa nhóc đang thương tâm lại người an ủi, như con bé mới có suy nghĩ trong lòng là mẹ ruột ôn nhu thân cận chứ sao.
Mạch Tuệ ăn kẹo ngọt ngào, đầu chôn trong lòng Lâm Lam ủy khuất: “Mẹ, bà nội thật thiên vị!”. Lâm Lam có chút cuống chân cuống tay, cả người cứng nhắc đổ mồ hôi lạnh hận không tránh ngay . Tiểu Vượng mới bốn tuổi, bé như còn . Mạch Tuệ đã chín tuổi, Lâm Lam ôm không đẩy không ra mà cũng không biết thế nào mới tốt. Sợ Mạch Tuệ nghi ngờ, Lâm Lam đành nhẹ nhàng vỗ vỗ sau lưng con bé: “Mẹ đem Tiểu Vượng đi khám bệnh, người ta cho mấy viên kẹo đường”.
Mạch Tuệ khóc nghẹn: “Đúng là mẹ tốt với con nhất”. Bà nội chỉ bảo mình hầu hạ út, giặt quần áo cho út, bưng trà dâng nước. Nhưng chưa bao giờ khen mình một tiếng, mà mẹ mình cho tới giờ không nỡ bắt mình việc gì. Huhu, đúng là mẹ mình quá tốt. Lâm Lam vuốt ve tóc Mạch Tuệ, học giọng điệu hiền hòa của những người mẹ khác mà dụ dỗ con : “Mạch Tuệ ngoan, con yên tâm. Sau này ở riêng có tiền, mẹ nhất định sẽ mua giày da, mua váy hoa cho con”.
“Nhưng….. nghe ý bà nội, nếu ở riêng sẽ đuổi thẳng chúng ta đi mà không cho tiền…”
Lâm Lam : “Chuyện ấy cũng không phải mình bà nội quyết định !”.
Trời muốn mưa, mẹ phải gả cho người ta, con trai muốn chuyển nghề….là những thứ mà sức người không thể . Sau một hồi, ở nhà phía tây cũng vang lên tiếng khóc, là tiếng của chị dâu thứ Hai.
Chị ta khóc vì nhà nghèo, thiên vị, nhà thứ hai cùng nhà thứ nhất còn chen chúc ở phía Tây. Một nhà ngủ kháng phía Bắc, một nhà nằm kháng phía Nam, trẻ con thì ngủ chung với ông bà nội ở phía Đông. Nhưng nhà thứ ba lại có thể ở hẳn một phòng phía Đông. Em dâu Ba còn cả ngày giả chết không việc, để cho mọi người trong nhà nuôi không ta.
Tại sao phải ? Mình chạy đông chạy tây mới có tem phiếu, sợ quá hạn, qua thời gian ngắn lại phải đổi cho người ta dùng trước đến tận giờ mới đủ dùng. Nhưng không có tiền đi lại huyện thành để mua đồ, sợ ra chỉ có đến Tết mới có thể lựa lời chuyện với mẹ chồng để xin vài đồng đi xe. Người phụ nữ đanh đá kia , mình cũng lên đội vay tiền.
Chị dâu cả trở lại, nghe thấy trong nhà có người khóc, lúc đầu còn tưởng là em dâu ba, cẩn thận nghe lại hóa ra là em dâu thứ, nhất thời trong lòng suy tính. Chị ta về trễ không kịp nấu cơm chiều, mẹ chồng chắc lại bắt em dâu thứ nấu cơm khiến em dâu thứ không vui. Nghĩ rồi chị ta lại : “Đây, để chị nấu cơm!”.
Lúc này Lâm Lam từ phòng phía đông ra ngoài, thấy chị dâu cả bèn : “Chị dâu cả, để em giúp chị nấu cơm tối nhé!”.
Chị dâu cả nghe liền bị dọa sợ run rẩy, trả lời theo bản năng: “Không cần! Không cần đâu! Em đưa cháu đi khám bệnh ở huyện thành sẽ mệt, cứ nghỉ ngơi đi”. Trước kia em dâu ba cả ngày mặt mũi sa sầm, với ai cũng như , giống như người ta thiếu nợ em dâu ba một lọ thuốc trừ sâu ấy. Mở miệng là muốn người ta nghẹn khuất, nên chẳng ai dám chuyện với em ấy. Lúc này em ấy lại năng hòa nhã như , còn chủ muốn cơm chiều cùng. Chị dâu cả sợ em dâu ba này có dụng ý khác, hay là em dâu ba muốn đổ thuốc trừ sâu trong đồ ăn độc chết cả nhà? Nghĩ tới đây chị dâu cả rùng mình sợ hãi, liền chạy vội đi nấu cơm, thuận tiện sao suy nghĩ để sau này không tạo cơ hội cho em dâu ba xằng bậy. Đều chó sủa là chó không cắn, trước kia em dâu ba cả ngày không ai đến cũng không đến ai chỉ biết tự hành hạ bản thân. Giờ này em ấy không muốn tự ngược bản thân nên đi cắn người khác hả? Nghĩ đến đây chị dâu cả càng quả quyết muốn cho nhà thứ ba ra ở riêng, ngay và luôn.
Lâm Lam buông tay, không phải là lười biếng, là người ta không dám cho nhé. Lâm Lam xung quanh, chủ cầm chổi quét sân. Trong nhà nuôi vài con gà nên trong sân bẩn vô cùng. Cô phải quét sân thật sạch, dù sao cũng sắp tới giờ cơm, đêm xuống trời cũng mau lạnh lắm.
Quét sân xong xuôi, Lâm Lam thấy ba bé trai còn chưa về nhà liền ra ngoài tìm.
Nhị Vượng còn tốt, miệng lưỡi trơn tru không thật, hằng ngày từ từ thay đổi nhận thức là , Tam vượng thích nghịch nước, thực sự phải nghiêm nghị chút mới có thể quản tốt đúng không?
Lâm Lam không có kinh nghiệm giáo dục trẻ con, đơn giản là dựa vào kinh nghiệm sống của bản thân để chỉ bảo bọn trẻ. Còn có Đại Vượng đã lớn tuổi, khiến cho Lâm Lam thấy to cả đầu. Lâm Lam dự tính đi sông Nam Hà để xem, sợ ba đứa trẻ có đứa nào chuột rút trong lúc bơi, dù sao thì đều thiếu dinh dưỡng, nhỡ đâu có đứa bị chuột rút thì sao. Bơi lội sợ nhất là bị chuột rút đấy.
Đi tới cửa thôn, Lâm Lam thấy mấy bé trai đang chơi trò đánh trận giả, phân đội để đánh.
Đứa bé thủ lĩnh cao cao, tóc húi cua, mày rậm mắt to. Tuổi tuy không lớn lại có một cỗ khí, thân thể chắc nịch như con nghé con. Cậu ta đang chỉ huy các nhỏ như như , đạo lý rất rõ ràng. Đây chính là Đại Vượng.
Cậu nhóc thích thống lãnh, mà các nhỏ cũng rất nghe cậu nhóc, nếu ai có chất vấn địa vị của cậu nhóc thì ắt là sẽ xảy ra xung đột. Mà đúng là có một đứa bé lớn hơn không phục việc Đại Vượng trở thành thống lãnh bèn buông lời khiêu khích.
Thế là hai đứa bé đánh nhau.
Những đứa trẻ khác hưng phấn vây xung quanh, tay nắm thành hò hét: “Đánh! Đánh đi! Đại Vượng cố gắng lên!”
Bạn thấy sao?