Thập Niên 70 Người [...] – Chương 4

Giờ cơm tối, mọi người đều đã trở về, hai em Đại Vượng và Mạch Tuệ lại chưa về.

An ninh bây giờ rất tốt, không còn giặc cướp hay bắt cóc trẻ nhỏ, hơn nữa đường từ thôn Sơn Nhai lên thị trấn chỉ có một, cũng sẽ không lạc đường, bé trai 11 tuổi dẫn theo em 9 tuổi cũng không quá đáng lo.

Nhưng Lâm Lam có chút lo lắng, không phải là vì độ an toàn, mà là hai đứa trẻ Đại Vượng và Mạch Tuệ này không khiến người ta bớt lo, đi lên thị trấn với út út toàn học những điều xấu.

Sau này phải nghĩ biện pháp để mấy đứa trẻ cách xa út út một chút.

Cô út út bởi vì bà Hàn khi tuổi già mới có con, cưng chiều không giới hạn, như châu như bảo. Cả nhà phải ăn mặc tiết kiệm để có tiền cho hai người bọn họ học cấp 3.

Chú út ở bên ngoài luôn bắt chước các thiếu gia nhà giàu, cả ngày cùng đám hồ bằng cẩu hữu của hắn rượu chè.

Cô út thì giống như tiểu thư mười ngón tay không dính nước mùa xuân, nuôi đến trắng trắng mập mập, quần áo cũng là bắt cháu giặt.

Mười ngày nửa tháng không thấy mặt, bà Hàn còn cảm thấy ủy khuất bọn họ.

Tiền bọn họ cho đều là do Hàn Thanh Tùng kiếm, con của Hàn Thanh Tùng lại không một xu, chẳng trách nguyên chủ ầm ĩ.

Lâm Lam chỉnh lại quần áo một chút, dắt tay Tiểu Vượng đi ăn cơm.

Chị dâu cả bận việc ở nhà chính, thấy đi ra, giống như không có việc gì chào hỏi, “Mẹ Đại Vượng, đói bụng không, mau tới ăn cơm.”

Chị dâu hai Lâm Lam một cái, châm chọc: “Tôi vợ Ba này, thật là tốt số, nằm nghỉ cả một ngày không phải gì, ngồi dậy đã có người hầu hạ cơm nước, giống như vợ của phú ông .”

Lâm Lam không thèm quan tâm ta, chào hỏi chị dâu cả một tiếng, ra mái hiên múc nước rửa tay cho Tiểu Vượng, “Sao tay lại vừa nhỏ vừa bẩn như ......” chưa xong lại cảm thấy giọng mình quá nhẹ nhàng, không phù hợp với hình tượng đanh đá của nguyên chủ, liền nặng lời hơn một chút, “Sau này phải thường xuyên rửa tay, miễn cho bị tiêu chảy.”

Tiểu Vượng nghe theo ngồi xổm xuống đem bàn tay nhỏ đầy vết thương vỗ vỗ vào trong nước, rồi lấy ra cọ cọ lên quần áo.

Lâm Lam nhíu mày, đành phải cầm lấy tay của nó, ngồi xổm xuống vừa rửa tay cho nó vừa dạy nó cách rửa.

“Nhớ kỹ chưa?”

Tiểu Vượng gật đầu.

Lâm Lam liền dẫn nó vào nhà ăn cơm.

Chị dâu hai như người xa lạ, mình mỉa mai , hẳn phải nhảy dựng lên đánh nhau rồi, sao lại không phản ứng như người bị điếc ?

Lâm Lam náo loạn một hồi rồi nằm nghỉ đến tận trưa, không phải việc gì, Chị dâu hai bị sai đi sai lại, trong lòng rất không vui, nghĩ châm chọc Lâm Lam để náo loạn một phen, như sẽ chọc giận mẹ chồng rồi bị đuổi về nhà ngoại.

Đâu thể ngờ, Lâm Lam còn không thèm ta!

Quá không bình thường rồi.

Lâm Lam vừa dắt Tiểu Vượng vào nhà, những người khác liền đưa ánh mắt về phía nó, Tiểu Vượng bị dọa sợ, trốn sau lưng Lâm Lam.

Lâm Lam cũng phát hiện nó rất không thích ra khỏi phòng, không thích người khác đến gần, cũng không thích chuyện trước mặt người khác, thời gian lâu dài, nhất định sẽ mắc chứng tự bế nghiêm trọng, đến lúc đó mẹ ruột cũng bị nó xa lánh.

May là bây giờ nó còn mong mẹ ruột thương nó, bệnh không quá nghiêm trọng.

Cô theo bản nặng nhẹ giọng, “Tiểu Vượng đừng sợ, chúng ta ăn cơm.” Cô cố gắng đem câu “Đây đều là người một nhà” nuốt xuống, tận lực không quá nhiều.

Tuy , mọi người đều như người ngoài hành tinh – nguyên chủ bao nhiêu năm không có chuyện nhẹ nhàng như , vừa mở miệng không mắng chửi người thì cũng là lạnh.

Chị dâu cả nhịn không , kinh ngạc : “Mẹ Đại Vượng… sao ?”

Làm sao giống như lúc mới đi xem mặt , khi đó trẻ da mặt mỏng, chuyện cũng nhỏ giọng.

Lâm Lam cố gắng cho mình thô lỗ một chút, kéo ghế ngồi xuống, lấy bánh bột ngô kín đáo đưa cho Tiểu Vượng một miếng, lúc này mới : “Không có gì, đi dạo Quỷ Môn quan, chuyện phiếm với Diêm Vương một lần, đã hiểu ra không ít chuyện.”

Mượn cớ quỷ thần, ở trong đám người ngu muội không biết gì này xài rất .

Hơn nữa mình đi dạo Quỷ Môn quan một vòng, tính thay đổi, cũng không phải là không thể.

Dù sao không giải thích, để bọn họ tử bổ não.

Người nhà họ Hàn mặc dù có thể ăn no, thức ăn cũng không tốt hơn là bao, đơn giản là bánh bột ngô, khoai lang luộc, dưa muối, tương, hành tỏi …, mùa hè và mùa thu trong vườn có ít rau củ có thể ăn, còn có rau dưa muối, cũng không có bao nhiêu thịt cá.

Nhưng so với những người một ngày ăn không đủ ba bữa, cái này cũng tương đối tốt.

Cắn một miếng, Lâm Lam suýt chút nữa phun ra, vừa khô vừa cứng, có thể đem cổ họng nát hay không?

Thật khó ăn!

Đợi đến khi chủ gia đình, nhất định phải ăn mì, ăn thịt!

Cả bàn và Tiểu Vượng ăn, cũng bắt đầu ăn.

Chị dâu hai không nhịn tiếp tục khiêu khích: “Vợ Ba này, thuốc trừ sâu dễ uống không, có vị gì?”

Lâm Lam hừ một tiếng, “Hỏi gì, chị tự mình uống thử không phải sẽ biết sao?”

Chị dâu hai lập tức không vui, “Vợ Ba, chuyện kiểu gì ?”

Lâm Lam thật vất vả đem bánh bột ngô ở cổ họng nuốt xuống, không thèm để ý đến chị ta, “Con nghe người ta mẹ muốn đuổi con về nhà mẹ đẻ đúng không?”

Chị dâu cả lập tức đề phòng, sợ vợ Ba tức giận lật bàn cơm, “Không phải đâu, mẹ Đại Vượng đừng nghe người ngoài bậy.”

Những người khác cũng khẩn trương Lâm Lam.

Lâm Lam , quay đầu một chút, “Nhị Vượng Tam Vượng lại chạy đi đâu rồi?”

Ban nãy còn thấy đang ở nhà, đảo mắt liền không thấy đâu, thật là nghịch ngợm, ngồi ngốc ở nhà một chút liền không chịu .

Mấy người lớn trong cổ họng nghẹn một hơi thiếu chút nữa biến thành tảng đá nghẹn  mình, xem lời còn chưa xong, tại sao lại đổi đề tài chứ?

Chị dâu hai hừ một tiếng : “Ai biết , cả ngày lười biếng không chịu đi cắt cỏ kiếm công điểm, không biết là chạy đi chỗ nào rồi......”

“Ở riêng đúng không?” Lâm Lam gật đầu, “Ở riêng cũng !”

Chị dâu hai: “............”

Người đàn bà đanh đá này thật đi trước mặt Diêm vương gia nên nghĩ thông rồi hả? Làm sao đáng ghét như .

Bà Hàn cầm đũa gõ gõ lên mặt bàn, “Lời khó nghe tôi trước, chúng ta gia tộc lớn, cũng không phải người không có quy tắt, không có ai dạy dỗ. Muốn ở riêng thì ngoại trừ khẩu phần ăn thì không thêm gì khác, phải tự mình kiếm tiền nuôi mấy đứa nhỏ, tôi......”

“Không cần gấp gáp, bọn chúng còn có cha mà.” Lâm Lam một bộ dạng không để ý lắm.

Dù sao Hàn Thanh Tùng cũng về rồi.

Bà Hàn bị chặn lời, hơi thở nhất thời chậm lại.

Mặc dù nguyên chủ người, có thể ầm ĩ, có thể lời thật, dù là đòi tiền hay muốn chồng về nhà, bất kể cái gì, cũng là nhao nhao, hét ầm ĩ, điều là cách tự bản thên mình, chưa từng mắng trước mặt mẹ chồng.

Hơn nữa Lâm Lam chuyện ôn tồn nhỏ nhẹ như , khiến cho bà ta có ảo giác đây là vợ của thằng Cả chứ không phải vợ của thằng Ba, bà ta theo bản năng không nể mặt, bày ra bộ dáng mẹ chồng, “Mẹ chồng chuyện, con dâu sao có thể xen mồm?”

Lâm Lam kinh ngạc bà ta, “A, con biết rồi, mẹ muốn con vỗ bàn chửi bậy đúng không?”

Cô vừa vừa xắn tay áo.

So với nguyên chủ tính của tương đối tốt, vì sợ bọn họ trong lúc nhất thời không thích ứng với cố ý tiến hành theo chất lượng thôi, nếu không thích ứng cách chuyện bình thường của , hay là vỗ bàn mắng chửi người chứ?

Lâm Lam có chút không rõ, người của cái nhà này không phải có khuynh hướng M đi?

“Ai nha mẹ Đại Vượng, bình tĩnh.” Chị dâu cả vội vàng đè tay xuống, “Có chuyện gì từ từ , đừng tức giận.”

Ngàn vạn lần đừng lật bàn.

Lâm Lam , “Cũng không sao, thôi phán quan cũng là như , với tôi là cáu giận không giải quyết vấn đề, nếu có thể thì ngồi xuống từ từ , còn tôi lúc mới ra đời bị khuyết một khiếu, ông ta liền mở cho tôi, giúp tôi thông tỏ rất nhiều, sau này cũng không thể như nữa.”

Nhìn cả nhà bị dọa sợ như thấy quỷ, tiếp tục bồi thêm vào, học theo mấy nhân vật trong phim kiếm hiệp, ôm quyền hướng ông Hàn và mọi người, tạ lỗi: “Trước kia là con hồ đồ, có chỗ nào không đúng thì cha, cả, hai, chị dâu bỏ qua cho.”

Cô cũng không phải nguyên chủ, muốn tiên lễ hậu binh*.

* tiên lễ hậu binh: trước tiên dùng đạo lý thuyết phục sau đó mới dùng đến áp lực.

“Lạch cạch” có người rơi đũa.

Bà Hàn kinh ngạc đến nỗi quên mắng chửi, trừng mắt nàng, chẳng lẽ ta uống thuốc trừ sâu chết rồi bị thứ không sạch sẽ nhập vào?

Chị dâu hai hướng chồng mình bĩu môi, muốn chồng chỗ dựa cho mình.

Lâm Lam không quản bọn họ như người mất hồn, trước tiên ăn cơm cùng Tiểu Vượng.

Bánh bột ngô vừa khô vừa cứng, ăn vài miếng liền không nuốt trôi nữa, không thể gì khác hơn uống nước.

Đợi ăn xong, phát hiện những người khác đều vừa ăn cơm vừa trộm , hiển nhiên là khẩn trương đây.

Đừng thấy bà Hàn sau lưng mắng nguyên chủ rất hăng say mà nhầm lẫn, ở trước mặt , bà Hàn không phải là đối thủ. Bà ta cùng lắm là mắng chứ không dám đánh nguyên chủ, mà nguyên chủ lại là vò mẻ đã sứt, không biết xấu hổ, cho nên bà Hàn coi trọng sĩ diện không có biện pháp nào ở trước mặt thủ cước.

Chỉ có thể ở sau lưng xấu, hoặc là lúc nguyên chủ không có mặt mà mắng chửi.

Dù sao bà ta cũng không phải là người đàn bà đanh đá nha, còn muốn chút thể diện.

Nghĩ tới bà lão này muốn đuổi mình và mấy đứa nhỏ, cũng không cho thêm một xu một đồng, Lâm Lam liền không muốn để bà ta ăn cơm ngon.

Cô để đũa xuống, “Cha, con có chuyện này.”

Không đợi ông Hàn phản ứng, bà Hàn đã giống như con thỏ bị giật mình, mắng: “Cô còn chuyện chó má gì nữa, tôi cảnh cáo , có uống thuốc trừ sâu lần nữa thì cũng đừng dọa người khác, cũng không cần bảo con nhặt về gì, tôi mua cho hẳn một lọ đầy!”

Lâm Lam sờ sờ Tiểu Vượng ý bảo nó cứ ăn phần của mình, với bà Hàn: “Nghe mẹ kìa, thuốc trừ sâu là đồ nguy hiểm, không phải muốn mua là có thể mua. Con chỉ muốn một ít tiền, đưa Tiểu Vượng lên bệnh viện trên thị trấn khám mắt.”

“Không có tiền!” Bà Hàn giống như mèo bị giẫm phải đuôi, “Tình huống trong nhà như thế nào còn không rõ? Lấy đâu ra tiền khám bệnh? Nói sau......”

Một thằng khùng cũng muốn khám bệnh?Không để nó chết đói đã không tệ rồi.

Lâm Lam lạnh, nếu như thế, xin lỗi nhé, tiền của quý này tôi sẽ lãnh trước.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...