Thập Niên 70: Mẹ [...] – Chương 39

Tiểu nương mới bốn tuổi liền biết thích chưng diện.
Ninh Viễn Hành rất nể : "Đẹp đẽ."
Hắn cũng là lời thật, vì thế mang ra tâm rất chân thành, này không thể nghi ngờ để tiểu Tại Tại càng thêm hài lòng.
Bé vui xướng lăn vài vòng trên kawn trải.
Hai vợ chồng mỉm tiểu dáng dấp hài lòng của nữ nhi, và chỉ cảm thấy tâm trạng của họ trở nên tốt hơn một chút khi có đứa trẻ.
Xe bò trực tiếp đứng trước cửa bệnh viện.
Cảm ơn Trần Thất gia gia, hai vợ chồng cùng con vào trong và đi thẳng đến khu nhà của bà Ninh.
Bà Ninh đã dậy sớm và chờ đợi, và bà rất mong muốn xuất viện.
Bà hiện tại đã có thể mình ngồi dậy đến, và có thể đi lại khi có người đỡ.
Vì thế Ninh Viễn Hành bọn họ không cần sao khó khăn, chờ xong xuôi thủ tục xuất viện sau, liền do Tô Hân Nghiên nâng bà Ninh, Ninh Viễn Hành một tay nhấc theo hành lý, một tay nắm tay nhỏ của con , người một nhà cùng đi ra viện về nhà.
Ngồi trên xe bò, tâm cảu bà Ninh tăng vọt, dọc theo đường đi đều không ngừng ở cùng Trần Thất gia gia chuyện.
Nói về nhiều chuyện Đông Tây, nào là chuyện cây mạ cho đến chuyện nhà cửa.
Những thứ này Ninh Viễn Hành là tiểu bối không chen lời vào, chỉ yên tĩnh ở bên cạnh nghe .
"Sắp tới nhà, sắp tới nhà..."
Xa xa thấy bóng dáng của nhà mình, Ninh nãi nãi đáy mắt hơi ướŧ áŧ.
Nói thật, bà mới vừa đi giải phẫu mấy hôm, còn kémcho rằng mình từ đây liền không về .
"Ninh thím, ngài xuất viện rồi? Thân thể khá tốt đẹp chứ?"
"Hảo , rất khỏe mạnh."
"Ninh thím đã lâu không thấy ngài, khí sắc không tệ a."
"Ha ha ha... Là ta con trai con dâu chăm sóc tốt."
Nửa đường ngẫu nhiên gặp các thôn dân đều sẽ tập hợp lại đây lên tiếng chào hỏi, quan tâm hai câu, Ninh nãi nãi đều ha hả đáp lại.
Vẻ mặt của bà tràn đầy vui vẻ, rạng rỡ như đến Tết, hoàn toàn không giống một bệnh nhân đang hồi phục sau khi bệnh nặng.
Điều này cũng mặt bên xác minh , con dâu con trai đem bà chăm sóc rất tốt.
Nhiều người bà Ninh như với vẻ ghen tị, ai mà không muốn con trai, con dâu của mình khi về già sẽ hiếu thuận, cuộc sống suôn sẻ, không bị phụ bạc?
Đáng tiếc, mỗi gia đình đều có một hoàn cảnh riêng.
Thực sự một gia đình hòa thuận như nhà họ Ninh rất hiếm, cho nên bọn họ chỉ có ghen tị mà thôi.
"Bà nội rất vui sao." Tiểu Tại Tại mặt bà nội, quay đầu tiến đến bên tai mẹ nhỏ giọng thầm thì.
"Đúng đấy, nãi nãi khỏi bệnh rồi, cũng có thể về nhà, vì thế rất vui vẻ,Tại Tại vui hay không a?" Tô Hân Nghiên đưa ngón tay vuốt ve đôi má mềm mại của con , sờ sờ đầu trên không biết từ đâu mà ra.
Lau sạch bụi.
"Hài lòng!" Cực kỳ lớn tiếng.
Cảm thấy hai chữ không đủ biểu đạt tâm của chính mình, tiểu Tại Tại còn phải ̣i thêm một câu: "Nãi nãi về nhà, Tại Tại siêu hài lòng!"
Một bên bà Ninh nghe thấy tiểu lời của cháu , đến nếp nhăn nơi khóe mắt đều càng sâu mấy phần.
"Sau khi trở về nhà, bà nội sẽ đồ ăn ngon cho chúng ta."
"Hay quá!"
---

Ninh Hiên cảm thấy em hôm nay đặc biệt nhiệt .
Cậu tan học về nhà, còn chưa kịp đến cửa nhà, liền thấy một tiểu đoàn tử vui vẻ chạy lại đây, còn mềm mại gọi: "Anh trai ~ "
Ríu rít một hồi, sau đó nhào tới trên người cậu.
Mà cậu suýt nữa thì văng ra ngoài.
Nỗ lực ôm lấy em , đầu óc Ninh Hiên mơ hồ mà cúi đầu, đối diện với đôi mắt lóe sáng to tròn.
Vừa ánh mắt tràn ngập khát vọng kia, cậu lập tức phản xạ có điều kiện : "Anh không có kẹo đâu nha."
Sợ em không tin, liền moi túi ra cho bé xem.
Rỗng tuếch.
Thấy mình bị hiểu lầm, Tiểu Tại Tại ngoác miệng ra: "Tại Tại không phải xin kẹo của trai."
Bé là loại người chỉ biết đòi kẹo khi thấy trai mình?
Ninh Hiên mỗi lần nhặt lúa mạch đổi kẹo, đều sẽ bị em nũng chơi xấu đi một nửa: "..."

Tiểu Tại Tại cả kinh, suýt chút nữa cho rằng ba cũng giống mình cũng có đọc tâm thuật.
 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...