Thập Niên 70: Mẹ [...] – Chương 33

Tiểu Tại Tại đối với ba ba tin tưởng không nghi ngờ, nghe cũng đem trứng ăn hết.
Bé không để ý khi đang đắm chìm trong bữa ăn, cả và hai cùng nhau ngước ba ba, không gì.
Thực tế, ba ba không có trứng để ăn.
Trong thôn quy định tổng số gia cầm của mỗi hộ không vượt quá năm con, Ninh gia cũng chỉ nuôi tất cả gà mái.
Gà mái không cần gà trống cũng có thể đẻ trứng, một ngày nhiều lắm được một quả trứng, vận khí tốt mới có hai quả.
Bốn đứa nhỏ chia bốn, còn lại một đứa để cho bà nội Ninh ở bệnh viện điều dưỡng, đến lượt Tô Hân Nghiêm và Ninh Viễn hàng thì không có phần.
Bất quá hai người còn trẻ, cường tráng, đối với dinh dưỡng của trứng cũng không cần thiết lắm.
So sánh với nhau, vẫn là trẻ em và người già ở nhà cần nó nhiều hơn.
Ăn xong điểm tâm, không ai trong Ninh gia đi chơi .
Ninh Viễn Hành do đêm qua thức trắng đêm chăm sóc mẹ, hơi mệt nên định ngủ ở nhà một lát, còn Ninh Hàn và hai em trai thì phải gấp rút bài tập.
.
Sắp khai giảng, ngoại trừ Ninh Hàng đã sớm xong bài tập hè, hai người còn lại vẫn chưa một chữ.
Ninh Hằng không phải bài tập gấp, muốn ở nhà xem trước kiến
thức lớp mới.
Bọn họ chuẩn bị bước vào năm thứ hai, bắt đầu học kỳ mới, phải gấp rút học bài rất nhiều để có thể duy trì điểm cao nhất cả năm
Ông cả luôn chỉ cao thứ hai : "..."
Anh trong lúc hoảng hốt còn nhớ, điểm của em hai với mình cũng chỉ hơn có hai mươi điểm thôi... Chứ?
Việc này, lão nhị còn phải chăm chỉ hơn để duy trì thành tích học tập.
Bắt đầu so sánh, và lão tam, điểm tối đa 100, chỉ thi 80 đến 90, đó có thể là hai tiểu rác rưởi nhỏ .
Ba ba và các không ra ngoài, vì tiểu Tại Tại không thể ra ngoài một cách tự nhiên.
.
Bé thẳng thắn ở nhà chơi .
Cũng không biết bé từ nơi nào rút ra một đống cám, một tay nắm lấy, đứng ở trong sân, vung lên cao như hoa thiên lý.
Kết quả có thể tưởng tượng .
Không chỉ rơi hết lên người và cả mặt mũi, còn đưa tới lũ gà trong sân.
Tiểu Tại Tại lớn lên thấp, trong mắt bé một con gà nguy hiểm như một con chó dữ to lớn, nhất là khi bé đối diện với gà mỏ nhọn, bé có thể tưởng tượng nếu bị mổ sẽ đau đớn như thế nào.
Vì thế vừa thấy cả bầy gà xúm lại, bé sợ hãi quay đầu bỏ chạy.
Một đường chạy, cám lúa mì rơi xuống khắp người bé.
Thế ̀ ̣i càng thu hút lũ gà đuổi theo và chạy theo cả lũ ở đằng sau.
Sợ đến mức ̀m Tiểu Tại Tại sợ sắp khóc.
"Anh trai, trai cứu mạng a! Gà đuổi em, ..."
Theo bản năng sinh tồn, Tại Tại bộc phát tiềm năng, trực tiếp nhảy lên, nhảy qua ngưỡng cửa có phần hơi cao so với chiều cao của bé, và chạy đến chỗ các trai đang bài tập về nhà cầu xin sự bảo vệ.
Sau khi hai ôm vào lòng, bé hoảng hốt ra cửa.
Tuy nhiên, thấy đàn gà mái vỗ cánh dữ dội, bay cao, lại thấy gà định vào nhà tiếp tục đuổi theo, Tại Tại trợn mắt há hốc mồm kinh hãi.
Đúng thế ngàn cân treo sợi tóc , Ninh Hàn đúng lúc đóng cửa lại.
Chỉ trong tích tắc, tất cả những con gà đã bị chặn lại bên ngoài và không thể vào lại.
"Em ̣i đi trêu gà?" Ninh Hàng vừa hỏi vừa vỗ vỗ hạt chấu em mình trên đầu.
Ngoài miệng hỏi như trước, kỳ thực đáy lòng đã có đáp án.
Nhìn thấy hai đang suy nghĩ gì, bé bĩu môi, bé biết mình không thể lừa trai, bé chỉ có thể thừa nhận: "Em chỉ muốn giúp gà ăn."
Ninh Hàn: "..."

Ninh Hàng: "..."
Ninh Hiên: "..."
Ba em cùng nhau em xấu hổ, nhất thời im lặng.

Cho gà ăn mà bị đuổi đến sợ hãi thế này, em cũng thật giỏi nhỉ.
Tiểu Tại Tại ngẩng đầu lên, ba em lập tức nghiêm mặt, giả vờ như vô tội, tiếp tục bài tập về nhà và nghiên cứu chăm chỉ học tập.

Vừa vặn thấy ánh mắt của em .

Đợi một lúc, thấy Tại Tại không dám ra ngoài, ở trong nhà cũng nhàm chán, Ninh Hàng đặt sách xuống, thở dài, ôm lấy em rồi đưa bé đến chiếc bảng đen nhỏ bên cạnh dạy bé.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...