Mắt thấy một sinh mệnh lúc này đã gần ngã xuống trước mắt, trong thế ngàn cân treo sợi tóc, một đôi tay lại vươn từ sau lưng người đó ra, vững vàng ôm chặt dưới nách đối phương, giữ người đó lơ lưng ở giữa không trung.
Cũng là Tô Hân Nghiên chạy tới đúng lúc, ra tay cứu người.
Tuy nhiên, cuối cùng thì sức lực cũng có hạn, chưa hết, có vẻ như thai phụ đã giật mình, hay tỉnh thức gì đó, ý cầu sinh trỗi dậy.
Tứ chi người này vùng vẫy kịch liệt, có ý muốn leo lên, trái lại càng kéo Tô Hân Nghiên ra ngoài cửa sổ nhiều hơn.
"Ai đâu, cứu với! Mau tới giúp đi!"
Tô Hân Nghiên cắn răng rống to hơn, mấy người qua đường khác nhắc nhở rồi thì vội vã xông lên, ba chân bốn cẳng hỗ trợ kéo lại người vào.
"Mẹ, hu hu hu hu!"
Chuyện này xảy ra quá đột ngột, sau khi sửng sốt, Tiểu Tại Tại đột ngột một màn trước mắt dọa cho sợ khóc.
Lực vang vọng của giọng trẻ con ngây thơ rất mãnh liệt, lập tức thu hút sự ý của Ninh Viễn Hàng đang ở trong phòng bệnh ở cách đó không xa.
Anh lao tới trước, thứ thấy chính là một màn hỗn loạn.
Người thai phụ muốn phí hoài bản thân đã cứu lên, đang ngồi sụp xuống đất, sợ hãi ôm mặt khóc òa lên.
Mà vợ mình thì buông thỏng hai tay, giữa đôi lông mày xinh đẹp lộ ra mấy phần đau xót ẩn nhẫn, còn con thì lại đứng ở trong góc nhỏ, khóc lớn lên đầy đáng thương, bên cạnh là con cả với vẻ mặt luống cuống.
"Xảy ra chuyện gì rồi?"
Ninh Viễn Hàng vừa bước nhanh lên phía trước kéo con dậy, vừa đi tới bên cạnh vợ mình, dịu dàng ân cần đỡ lấy một bên cánh tay của .
"Úi!" Không cẩn thận bị chạm vào chỗ đau, Tô Hân Nghiên không kìm mà hít vào một hồi khí ̣nh.
"Bị thương rồi à?" Đôi mày của Ninh Viễn Hàng nhíu chặt lại: "Chúng ta đi hỏi bác sĩ."
"Em không sao, đưa Tại Tại và Tiểu Hiên về lại phòng bệnh của mẹ trước đi.
Chắc chắn là hai đứa nó đã bị dọa rồi."
Tô Hân Nghiên lắc đầu, kiên trì thu xếp ổn thỏa cho con trước xong tính sau.
Bất đắc dĩ, Ninh Viễn Hàng chỉ có thể dùng tốc độ nhanh nhất để đưa con và con trai về lại phòng bệnh của mẹ, lại dặn dò ngắn gọn một tiếng, sau đó đi ra đưa vợ đi tìm bác sĩ.
May mà bọn họ đang ở trong bệnh viện, muốn tìm bác sĩ cũng rất dễ dàng.
Trong phòng khám khoa ngoại.
Sau khi kiểm tra cho Tô Hân Nghiên xong, bác sĩ : "Không có vấn đề gì lớn, chỉ là phần da va đạp vào bệ cửa sổ có hơi bầm tím và trầy xước thôi, bôi ít thuốc trừ sưng sát trùng là ."
Dứt lời, bác sĩ gọi hộ sĩ tới, bảo hộ sĩ đưa Tô Hân Nghiên sang phòng điều trị ở cạnh đó bôi thuốc.
"Xin xắn ống tay áo của mình lên."
Tô Hân Nghiên theo lời xắn tay áo của mình lên.
Ban nãy ở trong huống khẩn cấp nên vẫn chưa phát hiện, lúc bấy giờ mới nhận ra ống tay áo của mình đã bị rách mất, trên lớp vải màu xám còn dính vết máu màu nâu đen.
Tất nhiên đây là máu chảy ra từ trong vết thương bị trầy xước.
"Tiếc quá, đây là đồ tôi may cho năm mới đấy!" Tô Hân Nghiên đau lòng lẩm bẩm.
Chưa kể là chỗ bị hư quá lớn, không có cách nào khác để xử lý, chỉ có thể vá lại.
Chị hộ sĩ ở bên cạnh vừa bôi thuốc cho mà mặt vừa lộ vẻ đồng .
Cô ấy có thể hiểu cảm giác tiếc nuối khi quần áo mới mới mặc mà chưa cũ thì đã bị hư .
Dù sao đầu năm nay nhà ai cũng mấy thứ quần áo cũ với vài mảnh vá.
Rất nhiều quần áo của người khác đều là mới ba năm, cũ ba năm, sau đó may may vá vá lại tiếp tục mặc thêm ba năm nữa.
Kết quả bộ đồ này Tô Hân Nghiên nhảy vọt qua tận mấy năm rồi, tiến vào giai đoạn vá lại luôn
Cũng không biết phải rõ lý với ai nữa.
Lúc Tô Hân Nghiên bôi thuốc trong phòng điều trị, Ninh Viễn Hàng vẫn luôn đứng chờ ở cửa.
Thấy đi ra, bèn bước lên trước đỡ lấy, lại bị vợ ghét bỏ mà đẩy ra: "Chỉ trầy da có chút thôi, cũng không phải thương cân cốt gì, không có yếu ớt
Bạn thấy sao?