Cũng vì âm thanh quá lớn mà họ bị hộ sĩ gõ cửa nhắc nhở.
"Nói nhỏ thôi, đừng ầm ĩ đến người khác."
Tiểu Tại Tại che cái miệng nhỏ của mình lại, vẫn không quên thuận tiện che miệng của ba ở cạnh mình lại.
Ninh Hiên em với vẻ không rõ chuyện gì.
Cậu bé không phát ra tiếng, biểu cảm trên khuôn mặt đã tố cáo hết tất cả rồi.
"Vì sao lại che miệng lại?"
"Vì ba là ầm ĩ nhất!" Cô nhóc này đâm một dao vào ngực của mình không lưu chút nào.
Ninh Hiên: "..."
Vì bị đả kích quá lớn, nên cậu bé cũng quên luôn việc truy cứu xem vì sao em biết trong lòng mình đang nghĩ về vấn đề gì.
Mấy người lớn đang ồn ào ở bên cạnh bị cảnh hài hước này của hai em chọc , họ đều cực kỳ có mức độ, xem ra sự nhắc nhở của hộ sĩ rất có tác dụng.
"Mẹ, chúng con có mang bữa sáng tới cho mẹ này.
Mẹ ngồi dậy ăn một chút đi!" Tô Hân Nghiên và Ninh Viễn Hàng, mỗi người một bên, cẩn thận đỡ bà nội Ninh ngồi dậy, sau đó lại chèn hai cái gối ở trước và sau lưng của bà ấy.
Dưới giường bệnh có một tấm ván gỗ nhỏ, họ cầm lên đặt giữa hai bên giường một phen.
Vậy là họ đã xong một cái bàn nhỏ đơn sơ, có thể dùng để đặt chén dĩa, thuận tiện cho bệnh nhân dùng cơm.
Sức khỏe của bà nội Ninh hồi phục không tệ, đã có thể trở lại dùng thức ăn bình thường từ việc ăn thức ăn lỏng.
Lúc này bà ấy đang húp từng ngụm, từng ngụm cháo một, vừa ăn vừa chuyện với người con trai đã lâu không gặp.
Chủ yếu họ cũng mấy chuyện như trải qua sinh hoạt ở bên ngoài như thế nào, cơm có ăn ngon lắm không, trời lạnh có hay mặc thêm nhiều quần áo không, đại loại .
Tuy là ngôn ngữ rất đơn giản, lời nào lời nấy đều ngập tràn mẫu tử.
Tất nhiên Ninh Viễn Hàng nghiêm túc đáp lại từng câu hỏi một, chỉ là phần lớn đều chỉ chuyện tốt, không chuyện xấu.
Những người lớn lúc chuyện, bọn nhỏ bèn tự giác tự chơi ở bên cạnh đó.
Tiểu Tại Tại lại không đi theo mấy trai,
Cơ thể bé nhỏ của bé đong đưa trên giường bệnh, lộ ra một cái đầu, hết mặt của bà nội ở bên trái rồi lại mặt ba ở bên phải, không rõ vì sao lòng bà nội lại đầy bất đắc dĩ và bao dung.
Còn ba thì...
Cô bé không ra gì hết, ngay cả tâm trạng chung chung cũng không có.
Tô Hân Nghiên ý tới hành kỳ lạ của con , vội vã vươn tay kéo bé ra: "Tại Tại qua bên cạnh chơi với mấy trai một chút không?"
"Dạ." Nhận ra vẻ không đồng ý trên khuôn mặt mẹ, Tiểu Tại Tại ngoan ngoãn vâng lời, vừa vặn người là đã len vào trong mấy rai.
Một đám con nít cũng không biết chơi ngốc gì ở đó.
Hoặc có lẽ chỉ Tiểu Tại Tại và ba đang chơi cái trò ngây thơ " đuổi em em rượt " thôi.
Còn Ninh Hàng thì ngồi ở trong góc, đang cầm một cuốn sách giáo khoa đọc say sưa.
Ninh Hàn tự cảm thấy mình đã là một người lớn, đã cần phải những chuyện người lớn rồi, nên rất tích cực chạy tới chạy lui, giúp đỡ chút việc vặt như múc nước các thứ.
Đến trưa, mắt thấy sắp đến giờ cơm rồi, Tô Hân Nghiên chủ đứng dậy với chồng: "Em đi mua chút cơm nước qua đây, ở lại với con và mẹ đi."
"Để đi cho." Ninh Viễn Hàng muốn cái chuyện vụn vặt này, lại bị Tô Hân Nghiên cản lại: "Không có gì đâu, để em là rồi.
Lâu rồi chưa về nhà, bây giờ vất vả lắm mới về một chuyến, chắc chắn mẹ muốn ở cạnh bà ấy nhiều hơn."
Tất nhiên bà nội Ninh tự nhiên nghe lời này của con dâu, ánh mắt của bà ấy lộ ra cảm ấm áp.
Đây chính là lý do bà ấy thích đứa con dâu này.
Con bé rất thấu hiểu lòng người, giỏi đoán ý, hơn nữa còn cực kỳ thông minh.
"Mẹ, con đi với mẹ." Ninh Hàn lo một mình Tô Hân Nghiên không cầm người nhiều thức ăn như , chủ đề nghị đi theo.
Thấy cả đi theo, Tiểu Tại Tại cũng muốn đi.
Bạn thấy sao?