Thập Niên 70: Mẹ [...] – Chương 18

Con đều đã lên tiếng rồi, Ninh Viễn Hàng còn có thể nữa đây?
Tất nhiên lập tức mềm mỏng nhận sai xin lỗi: "Được, , , không đánh nữa, là ba sai rồi, đánh người là không đúng, ba nhận sự phê bình của đồng chí nhỏ Tại Tại."
Tiểu Tại Tại banh khuôn mặt nhỏ tự cho là rất nghiêm túc, thật ra cực kỳ đáng khen ngợi gật đầu: "Biết sai thì sửa, ba là đứa bé ngoan."
"Ồ, Tại Tai còn biết thành ngữ cơ đấy." Trần Đại Xuyên ở bên cạnh xem trò vui, không khỏi cất tiếng trêu chọc một câu.
Bé không biết người lớn đang mình cảm thấy rất kiêu hãnh ưỡn ngực, còn không quên tranh công giúp ‘thầy giáo’: "Anh... hai dạy đó."
Cô bé có tận ba người cơ, nếu chỉ trai thì ba sẽ không biết là ai, cho nên Tiểu Tại Tại rất thông minh sửa miệng.
Ninh Viễn Hàng tiện đà khen con trai thứ hai một câu, ngay sau đó lại khen cậu con cả ngay cả đứa thứ ba cũng không quên.
Ba đứa trẻ khen ngợi, cho dù Ninh Hàn là đứa thành thục nhất cũng không khỏi lộ ra khuôn mặt tươi .
"Anh Ninh, nếu trở về rồi em đi trước đây."
Thấy cả gia đình họ vui vẻ hòa thuận, Trần Đại Xuyên cũng biết điều lời tạm biệt, không quấy rầy họ đoàn tụ nữa.
Ninh Viễn Hàng cũng thật sự trân trọng thời gian đoàn tụ, muốn ở cùng với các con lâu hơn một chút nên không giữ lại, khách sáo tiến ta, sau đó dẫn bọn trẻ vào nhà.
Tiểu Tại Tại ỷ vào việc mình vẫn còn nhỏ, nũng trong lòng ba không chịu xuống, Ninh Viễn Hàng cũng mặc kệ bé, chiếc áo bông nhỏ của nhà mình có chiều thế nào cũng không đủ.
"Mẹ các con đâu rồi?"
Anh vừa bước vào nhà, không thấy bóng dáng vợ đâu, cúi đầu hỏi con trai cả.
"Mẹ chăm sóc bà nội ở trong viện vẫn còn chưa trở về."
"Muộn như cơ à?"
Ninh Viễn Hàng cau mày lại, ngoài trời đã tối, lo lắng một mình vợ trở về không an toàn, đang định ra cửa đi đón thì đã thấy bóng người mảnh khảnh đứng ngây ngốc ở ngoài cửa.
Là Tô Hân Nghiên đã trở lại.
Cô không ngờ thấy chồng mình quay về, thoáng chốc vừa mừng rỡ lại kinh ngạc, đồ vật trong tay suýt chút nữa rơi xuống.
Cô vội vàng tiến lên hai bước, trên khuôn mặt bất giác nở nụ vui sướng: "Anh trở về lúc nào , cũng không trước một tiếng cho em biết."
"Thời gian cấp bách nên không kịp."
Ninh Viễn Hàng vợ đầy dịu dàng, biết quãng thời gian này phải chạy đôn chạy đáo mệt mỏi đến nhường nào: "Vất vả cho em rồi."
"Khổ cực cái gì, đều nên thôi."
"Khổ cực cái gì, đều là nên." Tô Hân Nghiên giơ tay bó lấy tóc rối ngổn ngang ở thái dương.
Nói đến khổ cực, ở nhà lo liệu việc xác thực không dễ dàng, chồng ở bên ngoài Bảo Vệ quốc gia cũng đồng dạng gian khổ.
Đơn giản hai người bọn họ phu thê đồng tâm.
với ấy câu đó, cũng đã đầy đủ.
"Anh ăn cơm chưa? Em đi chuẩn bị điểm tâm ăn đi, bôn ba một đường, người khẳng định cũng mệt mỏi, ăn xong tắm rửa nghỉ sớm một chút, có chuyện gì ngày mai lại ."
Tô Hân Nghiên vừa vừa đi hướng nhà bếp.
Cô biết, Ninh Viễn Hành một đường đi này, khẳng định phí không ít công phu, không chừng đã liên tục chừng mấy ngày không thể nhắm mắt nghỉ ngơi thật tốt, không khỏi có chút đau lòng.
Ninh Viễn Hành năm nay 35, so với Tô Hân Nghiên còn lớn hơn mười tuổi, hắn mười tám tuổi tòng quân, đến nay đã nhập ngũ mười bảy năm, năm trước mới vừa thăng chức trưởng doanh.
Cấp bậc này vốn là là đủ xin gia đình tòng quân, mà hắn không có lựa chọn như thế.
Nguyên nhân, vẫn là bởi vì khu vực quân địa vực quá mức hẻo lánh, coi là là biên cảnh khu vực, điều kiện sinh hoạt còn gian khổ hơn nông thôn, không chỉ có hoàn cảnh ác liệt, còn có một chút tiềm tàng nguy hiểm, cũng không thích hợp để Tô Hân Nghiên mang theo mấy đứa trẻ sống.
Hơn nữa, bà bà thân thể không khỏe, cũng không cách nào chịu đựng đường dài bôn ba.
Những khác không đề cập tới, Ninh Viễn Hành lần này từ bộ đội về quê, cũng tiêu tốn một tuần thời gian.

 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...