Cô bé nôn nóng muốn đổi kẹo mà mẹ vẫn chưa trở về nhà, Tiểu Tại Tại dứt khoát ôm chiếc rổ mà mình đã chất thật đầy ngồi ngưỡng cửa trong sân, chống cằm chờ mẹ về.
Sắc trời đã dần tối, một bóng dáng to lớn chậm rãi đi từ xa tới.
Hai mắt Tiểu Tại Tại sáng ngời, lập tức ôm rổ lon ton chạy tới, vui vẻ mà bổ nhào vào lòng người nọ, hô lên thật vang: "Mẹ ơi!"
Người vừa đi tới: "..."
Giọng đàn ông trầm thấp hùng hậu xen lẫn ý thoang thoảng: "Tại Tại gọi sai rồi!"
"Ý?" Tiểu Tại Tại ngơ ngác ngẩng đầu lên, ánh mắt dừng lại trên gương mặt người vừa đi tới.
Bởi vì sắc trời quá tối bé lại nhận không ra.
Đây cũng là một hạn chế của đọc Tâm Thuật.
Dưới huống không thấy rõ khuôn mặt của đối phương, Ninh Tại Tại không có cách nào sử dụng Đọc Tâm Thuật .
Lấy ví dụ lật một quyển sách lại không rõ chữ ở bên trên đó thì sao có thể đọc hiểu đây?
Giọng này có chút quen tai.
Tiểu Tại Tại nghiêng đầu, bày ra dáng vẻ suy tư, chưa đầy ba giây sau bé dứt khoát từ bỏ giãy dụa.
Mẹ không hiểu thì phải hỏi.
Vì Tiểu Tại Tại trực tiếp mở miệng hỏi: "Chú ơi, là ai thế?"
Tuy rằng đã đoán trước , dù gì năm năm trước lúc rời đi bé mới có ba tuổi, trẻ con tính hay quên.
Một năm không gặp thì nào còn mong chờ bé sẽ nhớ tới mình chính, đáy lòng người vừa tới cũng vẫn khó tránh khỏi hơi buồn bực.
"Tại Tại, là ba đây."
Giọng điệu bất đắc dĩ.
"Ba?" Cô bé khẽ mở lớn đôi mắt, trong đầu Tiểu Tại Tại mơ hồ hiện lên bóng dáng cao lớn sừng sững, ngay cả giọng non nớt cũng kinh ngạc đến độ cất cao: "Ba vẫn còn sống à?"
Ninh Viễn Hàng: "...Ừ, ba còn sống, ba trở về rồi, Tại Tại có vui không?"
"Vui ạ!" Tiểu Tại Tại nhanh chóng toe toét, còn vươn tay ra, không hề lạ lẫm mà nũng đòi ba bế: "Ba ôm con."
Ninh Viễn Hàng nghe thấy , cánh tay mạnh mẽ luồn dưới nách con nhỏ, nhẹ nhàng bế bé lên, còn giơ lên cao.
Đột nhiên bay lên khiến Tiểu Tại Tại sợ hãi hét lên một tiếng, tay nhỏ vội vàng nắm lấy một chút, đôi chân cũn cỡn đạp trên không, ngay sau đó lại vui vẻ không ngừng khanh khách.
Thấy con vui vẻ, Ninh Viễn Hàng nổi lên hứng thú lại ném một chút, chọc cho bé vui không thôi.
Hai ba con đang chơi hào hứng, sau lưng đột nhiên vang lên tiếng quát đầy lo lắng: "Chú là ai? Mau thả em tôi xuống!"
Anh vừa quay đầu lại , thì thấy ba em nhà họ Ninh không biết đã chạy ra từ lúc nào, chắc hẳn chúng nghe thấy giọng của em mình nên mới chạy ra xem xét huống.
Sau lưng ba người còn có Trần Đại Xuyên, người đến đưa sổ chấm công cộng thêm giúp đỡ trông bọn trẻ như thường lệ.
Người vừa hét lên với Ninh Viễn Hàng là Ninh Hiên.
Hai đứa nhóc khác và một người lớn đều không mở miệng chuyện, chỉ đối phương đầy kích .
Rõ ràng họ đã nhận ra người vừa tới là ai.
Chỉ có Ninh Hiên ngu ngốc kia còn ngu ngơ vẫn chưa nhận ra ba mình.
Gân xanh trên trán của Ninh Viễn Hàng khẽ giật, không nhịn mắng: "Thằng nhóc thối, ngay cả ba con mà cũng không nhận ra à?"
Thái độ của đối với con trai hoàn toàn khác hẳn với con .
Ninh Hiên không để ý cho lắm, lúc này vẻ mặt cậu bé kinh ngạc vây quanh Ninh Viễn Hàng hết trái lại phải, một lúc lâu sau cuối cùng mới chắc chắn: "Còn đúng là ba con thật, au ui!"
Cậu bé vừa dứt lời, trên đầu đã ăn một đòn.
Ninh Viễn Hàng không hề dùng sức chỉ khẽ chạm một chút, ai ngờ đứa con trai này lại phản ứng lớn như , như đã gì nó rồi ấy.
"..."
Thằng nhóc này cũng thật lắm trò mà.
Bây giờ Tiểu Tại Tại không thấy rõ mặt không biết ba mình đang giả bộ, thấy ba đánh ấy còn kêu lên thảm thiết như , cho rằng chắc chắn rất đau.
Bé vội vàng ôm lấy cánh tay của ba rồi không vui bĩu môi : "Không đánh trai."
Bé cũng rất biết bảo vệ mà.
Bạn thấy sao?