"Đánh răng xong rồi hẵng ăn."
Ninh Hàn bắt ép em đi rửa mặt mũi, rửa xong mới thả bé xuống đi ăn cơm.
Cũng không lạ khi trong nhà chỉ còn lại bốn em họ.
Tô Hân Nghiên dậy sớm nấu cơm sáng cho bọn trẻ xong thì vội vàng ra cửa, còn phải tới chăm sóc bà nội Ninh ở bênh viện trên trấn.
Bữa sáng có cháo khoai lang, ăn kèm với dưa muối mà Tô Hân Nghiên tự mình ướp.
Tiểu Tại Tại ăn uống rất tốt, một mình bé có thể nâng một bát cháo khoai lang đầy lên, xì xụp uống hết.
Những đứa bé khác cũng , sau khi ăn sáng xong, bát đũa sạch sẽ như thể đã rửa qua.
Bọn trẻ đều rất quý trọng đồ ăn.
Dẫu cho nhà họ Ninh nhận tiền trợ cấp hàng tháng của Ninh Viễn Hàng gửi về từ bộ đội, điều kiện sống cũng tốt hơn một chút so với phần lớn người trong thôn, không những có thể không lo ăn uống, mà mỗi năm đều có quần áo mới để mặc, thậm chí mỗi tuần còn có thể ăn một bữa thịt.
Nhưng cùng với đó họ cũng hiểu rõ, rất nhiều bè cùng trang lứa đều phải trải qua những ngày tháng chật vật ăn không đủ no, mặc không đủ ấm, không hết việc.
Vì họ cũng không dám lãng phí đồ ăn dù chỉ một chút.
Sau khi ăn xong, Ninh Hàn thu dọn bát đũa rồi đội mũ lên, xách rổ dẫn em trai và em ra cửa đi việc như thường ngày.
Tiểu Tại Tại và Ninh Hiên tám tuổi chỉ có thể đi theo đám trẻ con nhặt lúa mạch, Ninh Hàng mười tuổi thì đã có thể đi theo các thanh niên trí thức và cụ già trong thôn những công việc nhẹ nhàng.
Nói là nhẹ nhàng thật ra cũng đỡ hơn đi gặt một chút, kiếm công điểm cũng không cao dù gì cũng có một phần thu nhập.
Họ hết mọi việc buổi sáng, chưa kể đến Ninh Hàn hoàn toàn đi theo người lớn những công việc nặng nhọc, ngay cả mấy đứa trẻ Tiểu Tại Tại đi nhặt lúa mạch trong ruộng cũng mệt rã rời.
Ngày mùa chính là như , một chuyến gặt gấp có thể khiến người ta mệt đến độ thoát một lớp da, thậm chí có mấy người sức khỏe yếu còn bị ốm một trận.
Nhưng cơ thể mệt mỏi vẫn không thắng nổi niềm vui sướng hân hoan khi thấy mùa vụ bội thu.
Đây chính là đồ ăn một năm sau của họ đấy
Những lương thực thu lên đều thống nhất rải lên sân phơi lúa, để ánh mặt trời chói chang hong khô tất cả đống lương thực này, vắt kiệt hơi nước mới có thể giữ lâu.
Bên cạnh sân phơi lúa có hơn chục người đi lại canh chừng.
Sự tồn tại của những người này ngoài việc phòng kẻ trộm ra thì chủ yếu là canh lương thực.
Cần phải biết rằng mùa hè mưa nhiều.
Nếu như trời đổ mưa, họ có thể lập tức thu dọn tất cả lương thực lại, lấy vải dầu rắn chắc phủ lên, đề phòng bị ướt ẩm mốc.
Lương thực bị mốc thì hỏng rồi!
Không chỉ trạm thu mua lương thực không nhận, thậm chí còn không ăn , ăn vào sẽ bị ốm, thì mất mạng như chơi.
Hôm nay rất may mắn, Tiểu Tại Tại nhặt lúa mạch nhiều một chút, sắp đựng đầy hai chiếc rổ rồi.
Chiếc rổ của bé mẹ đan bằng trúc, tinh xảo nhỏ nhắn xinh xắn còn không to bằng chiếc đầu nhỏ của bé đâu.
Lúa mạch vẫn chưa tuốt nên hơi bồng, để vào đó hơn chục cành là đã sắp đựng đầy nửa rổ rồi.
Nhưng điều này không phải là điều quan trọng nhất, càng quan trọng hơn là hôm nay nhặt công với số tích cóp mấy ngày hôm trước thì đã đủ một rổ rồi!
Một rổ lúa mạch tương đương với cái gì?
Đầu óc thông minh của Tiểu Tại Tại lập tức đưa ra đáp án, tương đương với ba viên kẹo đường.
Đã lâu rồi bé chưa ăn kẹo ngọt rồi, lần này một chốc đã có ba viên!
Tiểu Tại Tại đã tính toán xong xuôi cả rồi, bé lấy kẹo sẽ cho mẹ một viên trước, chính mình giữ lại hai viên, một viên mình sẽ ăn luôn viên còn lại thì giữ lại chờ bà nội trở về tặng cho bà ăn.
Trong nhà chỉ có mình bé biết, bà nội thích ăn kẹo nhất.
Tuy nhiên không biết tại sao bà nội luôn dối, gạt họ rằng mình không thích ăn kẹo.
Bạn thấy sao?