Thập Niên 70: Mẹ [...] – Chương 15

"Đây không thể !" Trần Đại Xuyên vội vã muốn trả lại giỏ mận bị Tô Hân Nghiên kiên quyết đẩy sang.
"Cây mận trong vườn nhà tôi mấy hôm nay mới kết ra nhiều trái lắm, người trong nhà cũng không ăn hết, mấy thứ này cho Đại Xuyên mang về cho tụi nhỏ ăn vặt, yên tâm không đáng bao nhiêu tiền đâu, chủ yếu là mấy ngày qua đã giúp nhà tôi không ít việc, tôi cũng không có thứ nào tốt khác, chỉ có thể hái chút hận để cảm ơn thôi."
Lời đã ra như thế, Trần Đại Xuyên cũng không cự tuyệt nữa chỉ có thể ngại ngùng xen lẫn vui vẻ nhận lấy giỏ mận.
"Vậy , tôi sẽ mang mận này về nhà, ngày mai đem giỏ sang trả ."
"Được, đi thong thả nhé!"
Tiễn Trần Đại Xuyên đi rồi, Tô Hân Nghiên nghiêng đầu, chỉ thấy một hai ba, bốn cái đầu bé cưng đang tò mò sau cánh cửa.
Cô không khỏi tức , đi đến sờ đầu từng đứa một.
"Mẹ, mẹ đừng sờ đầu con!" Ninh Hàn tự cho là đã trưởng thành bất mãn né tránh, khuôn mặt rám nắng đã thoáng xuất hiện đường nét tuấn trở nên đỏ ửng.
"Anh cả xấu hổ thẹn thùng."
Tiểu Tại Tại lập tức thấu tâm tư của cả, không chút nể vạch trần cậu bé, còn lên tiếng nhạo đầy nghịch ngợm.
Cô bé ‘hì hì’ đầy vui sướng, lúm đồng tiền ở khoé miệng cũng lộ ra.
Kết quả ‘vui quá hoá buồn’, bị cả ‘thẹn quá hoá giận’ túm lấy, cù lét vào nách, Tiểu Tại Tại sợ nhột lập tức sợ hãi liên tục kêu lên xin tha thứ.
Nhột quá, trong âm thanh xen lẫn tiếng không thể kìm .
"Em không dám nữa ha ha ha, ha ha không dám nữa, tha em ha ha ha..."
Âm thanh mềm mại trong trẻo vang khắp sân khiến nhà thêm náo nhiệt.
Tô Hân Nghiên không quan tâm tụi nhỏ đang giỡn âm ĩ, đi một vòng quanh sân, lại đi quanh trong nhà một chuyến.
Vốn là muốn nốt công việc trong nhà không ngờ lại phát hiện gà đã cho ăn, ruộng riêng đã tưới, chén đã rửa, trong nhà ngoài nhà đều đã dọn dẹp gọn gàng, không cần phải gì nữa.
Không cần đoán, cũng biết mấy thứ này đều là do tụi nhỏ thay .
Nghiêng đầu tụi nhỏ vẫn còn đang nô trong sân, ánh mắt dần mềm đi.
Mặc dù lúc đầu là đột ngột buộc phải trở thành mẹ, chưa từng hối hận vì đã đối xử tốt với mấy đứa trẻ ấy.
Mấy năm qua, đều đã xem như con ruột của mình rồi.

Ban đêm, Tô Hân Nghiên chong đèn ngồi kiểm tra đối chiếu sổ sách của thôn.
Trên chiếc giường gỗ lớn ở bên cạnh, bốn đứa trẻ nằm ngổn ngang lăn vào cùng một chỗ, ngủ say sưa quên trời quên đất.
Cũng không biết Tiểu Tại Tại nằm mơ thấy cái gì, đột nhiên há miệng ‘a ô’ một chút rồi cắn vào chân hai một ngụm, còn gặm đến ngon lành.
Tô Hân Nghiên mà buồn , bé đang coi bàn chân thối của hai mình thành móng giò đây mà?
Ninh Hàng ngủ không say, bị muội muội dọa tỉnh.
Cậu bé mơ màng mở mắt ra, bỗng cảm giác có người giải cứu bàn chân đang bị gặm cắn của mình ra, còn dịu dàng dỗ dành cậu bé: "Không sao, ngủ tiếp đi."
Tiểu Tại Tại bị lấy mất "móng giò", còn cau mày lại trong giấc mơ, bàn tay nhỏ lại sờ soạng phía trước muốn tìm thứ gì đó để gặm tiếp.
Để tránh cho bé tiếp tục họa cho người khác, Tô Hân Nghiên dịch chuyển bé vào một góc khác, cầm lấy gối ngăn cách bé với những đứa trẻ khác.
Một mình Tiểu Tại Tại bị tách riêng.
Trong giấc mộng, bé trơ mắt chiếc móng giò mình chưa gặm hai miếng mọc cánh bay mất, lạnh lùng vô rời xa bé, không khỏi đau lòng đuổi theo tiếc là chân mình quá ngắn, đuổi mãi đến tận trời sáng vẫn không bắt kịp chiếc móng giò.

Trong lòng ngập tràn tiếc nuối vì không gặm móng giò, Tiểu Tại Tại bị mùi hương bữa sáng mẹ dụ dỗ tỉnh lại, vô cùng tích cực chạy nhanh tới bàn ăn, muốn bắt đầu đũa.
Kết quả nửa đường lại bị Ninh Hàn xách gáy lên, kéo đi đánh răng rửa mặt.

"Anh cả, cả, Tại Tại đói muốn ăn cơm." Cục bột nhỏ giãy dụa vùng vẫy chân tay, như thể con rùa bị lật ngửa lên trời, đáng tiếc là một chút sức lực nhỏ bé này của bé nào thắng Ninh Hàn chứ.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...