Thập Niên 70: Mẹ [...] – Chương 12

"Tôi sai rồi, tôi sai thật rồi, tôi không nên bị quỷ ám đi trộm lương thực của tất cả mọi người, sau này tôi không dám nữa, van xin mọi người cho tôi thêm một cơ hội nữa, bí thư, trưởng thôn, cầu xin mấy người, chẳng qua là tôi đói quá, đói đến mức không chịu nổi mà nảy sinh lòng xằng bậy.
Tôi có thể chuộc tội, mặc cho mấy người xử tôi thế nào cũng , chỉ cần không đưa tôi đến chỗ đó, tha thứ cho tôi lần này, nể mặt mọi người đều là người đồng hương, tôi sai rồi, van xin mấy người..."
Không trách nổi sao Nhị Ma Tử lại sợ hãi đến .
Hành của ta, nhẹ là ăn trộm lương thực, còn nặng chính là xâm phạm vào tài sản tập thể, cắt đuôi chủ nghĩa xã hội.
Đây là vấn đề tác phong nhân phẩm, là phạm tội, phải bị nhốt vào tù, nghiêm trọng hơn có thể sẽ ăn súng mộc thương.
Nhớ đến chuyện mà ta nghe trước kia.
Có hai người đói không chịu nổi, bíu vào xe vận chuyển lương thực để ăn vài nhúm gạo sống liền bị kéo đi bắn chết, cả người Nhị Ma Tử run lên, sợ đến nỗi suýt chút nữa không kìm .
Anh ta mới khoảng hai mươi, vẫn chưa lấy vợ, thật sự không muốn chết đâu!
"Bí thư, ngài thấy nên xử lý chuyện này ra sao?"
Trông thấy bộ dạng thảm của Nhị Ma Tử, có người không nhịn có hơi mềm lòng, trộm lương thực là chuyện lớn, lại không muốn bỏ qua cho ta đơn giản như , chỉ có thể khó xử về người chủ sự trong thôn.
"Trước hết hãy trói Nhị Ma Tử lại, đợi chúng tôi thương lượng một chút rồi tính tiếp."
Nhóm cán bộ thôn tụ họp lại bàn bạc các biện pháp xử Nhị Ma Tử.
Tất cả mọi người đều yên tĩnh chờ đợi kết quả, không ai phát hiện ra Tiểu Tại Tại đang lén đưa mắt lên rồi lại nhanh chóng hạ xuống, mím môi.
Cô bé đã biết kết quả.
Không tốt cũng không xấu.
Thật ra việc xử lý chuyện này quyết định bởi thái độ của nhóm cán bộ thôn, muốn lớn chuyện trừng trị nghiêm khắc thì dứt khoát trói người lại, dù đưa cho Cục Cảnh sát hay Uỷ ban Cách mạng thì kết quả Nhị Ma Tử đều không tốt lắm.
Nếu niệm xưa mà xử lý ổn thoả sẽ để ta bồi thường, xử thêm chút nữa hoặc là tìm lý do đưa ta đi nông trường lao để cải tạo.
Sau khi cán bộ thôn bàn bạc xong xuôi đã ra quyết định xử Nhị Ma Tử, do trưởng thôn tuyên bố: "Nhị Ma Tử phải bồi thường tất cả lương thực mà ta đã trộm, cũng lấy danh nghĩa có hành vi bất lương bị đưa đến nông trường lao cải tạo.
Mọi người có thể chấp nhận việc xử này, cũng không ai phản đối.
Lao cải tạo ba năm...
Da mặt Nhị Ma Tử co giật, mắt lộ ra vẻ tuyệt vọng cuối cùng chẳng dám năng gì.
Làm việc khổ sở ba năm vẫn còn tốt so với việc mất mạng.

Tiểu Tại Tại đang ngâm nga bài hát, trong lòng ôm một quyển vở nhỏ màu xám như rất trân trọng, tung tăng đầy vui vẻ nối đuôi các về nhà.
Quyển vở nhỏ này là đồ mà ông nội trưởng thôn tặng cho, xem như Tiểu Tại Tại dám việc nghĩa, phần thưởng cho sự can đảm tố giác kẻ gian.
Đây chính là phần thưởng mà bé lần đầu có từ khi còn nhỏ đến giờ, vô cùng hiếm có.
Âm thanh non nớt hát nhạc thiếu nhi tản ra theo gió.
Ninh Hàn giúp em xách giỏ mấy cây lúa mạch, thấy dáng vẻ nhỏ bé đáng đầy hân hoan của bé, trên mặt cũng lộ ra nụ : "Em thích quyển vở này sao?"
"Thích ạ!" Âm thanh rất lớn.

 

Tiểu Tại Tại giơ thật cao quyển vở trong tay, mở ra cho trai ngắm: "Đẹp."
Thật ra thì đây chỉ là một quyển vở bình thường mà thôi, mong mỏng, dày chưa đến nửa cm, lớn hơn một tí so với tay người trưởng thành, bề ngoài màu xám tro, tạo cảm giác hơi bẩn cũng không biết đã bị để trong nơi góc kẹt đã bao lâu.

Cũng may là ông nội trưởng thôn có thể lục quyển vở này từ phòng việc của Uỷ ban thôn ra.
Phần thưởng này không đáng tiền trong mắt Tiểu Tại Tại nó lại giống như một bảo vật vô giá, càng đẹp hơn cả kim cương mà mẹ từng nhắc đến.

 

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...