Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên
Chương 6: Vo tròn bóp dẹp
“ ục ục….”
Trong lúc Lâm Thanh Hoà đang đánh giá ba thằng nhóc bằng một ánh mắt không thân thiện cho lắm thì tiếng bụng sôi lên rất không hợp cảnh.
Chu Đại Oa, Chu Nhị Oa và tên nhóc một tuổi Chu Tam Oa, cả ba em đều không hẹn mà cùng chằm chằm vào bụng mẹ.
Chu Tam Oa còn học theo âm thanh đó phun nước miếng phì phì
Lâm Thanh Hoà: “…Ăn cơm trước đi.”
Dựa theo ký ức nguyên chủ, giờ này chính là giờ cơm, bằng không Chu Đại Oa sẽ không có mặt ở nhà, nó luôn canh đúng giờ ăn cơm mò về.
“ Mẹ lại đi mua cái gì về đấy?” Chu Đại Oa một cái túi đặt trên giường đất, cất tiếng hỏi.
Lúc này Lâm Thanh Hoà mới ý đến một cái túi thật lớn, khoé miệng giật giật.
Đây là tác phẩm của nguyên chủ, mới năm rưỡi sáng sau khi ăn điểm tâm xong đã vội vàng đi chợ huyện mua vải may thêm quần áo mới cho bản thân.
Hiện tại đã là cuối tháng chín âm lịch, tuy rằng trời chưa rét đã bắt đầu se se lạnh đặc biệt là sáng sớm và đêm muộn, bước sang tháng mười âm lịch thời tiết sẽ ngày một lạnh hơn.
Rõ ràng đây là ta đang chuẩn bị may quần áo ấm cho mình, bên trong cái bọc rất lớn đó có hai cân bông mới hiển nhiên là không có phần cho ba đứa trẻ, ta chỉ chuẩn bị cho bản thân mình thôi.
Lâm Thanh Hoà chớp chớp mắt, hơi bối rối : “ Đồ ăn ngon.”
Chu Đại Oa nhếch miệng : “ Mẹ đừng lừa chúng con, có khi nào người đi ra ngoài mà không phải là mua vải may quần áo cho mình, lại còn dối là mua thức ăn.” Thằng nhóc Chu Đại Oa này tương lai mới trở thành đại vai ác xem ra bây giờ đã rất thông minh rồi.
Trên thực tế, nguyên chủ đối xử với ba đứa con rất bình đẳng, tiêu chuẩn đặt ra là không để cho chết đói, còn muốn tốt hơn, miễn bàn.
Đối với trẻ nhỏ trời sinh đã ỷ lại và dựa dẫm hoàn toàn vào mẹ, huống hồ lại đang trong độ tuổi nhớ ăn không nhớ đánh, tự nhiên liền không để tâm nhiều.
Nghe đại ca thế, Chu Nhị Oa liền buông vạt áo của ra, bởi trong lòng nó cũng nghĩ .
“ A..a…” Chu Tam Oa nghe không hiểu gì ánh mắt đã ý thấy cái bao lớn liền đứng lên loạng choạng bước về phía này.
Lâm Thanh Hoà vội vàng ôm lấy, nó mà ngã xuống một phát thì toi.
Bất chợt như nghĩ ra điều gì đó, hỏi Chu Nhị Oa: “ Ai bế em trai lên trên giường đất?”
Nguyên chủ vốn dĩ là người không tim không phổi, sáng sớm đã vội vội vàng vàng đi chợ, sợ chậm chân sẽ không mua loại vải dệt chất lượng tốt, thật vất vả mới dành dụm đủ số lượng phiếu vải này.
Trước khi đi nguyên chủ giao Chu Tam Oa cho hai lớn chăm sóc. Nhưng Chu Đại Oa nào chịu, mẹ vừa ra khỏi cửa thì nó cũng xách chân chạy mất, chỉ còn mỗi Chu Nhị Oa ở nhà. Tuy nhiên nó quá nhỏ để có thể bế em trai lên giường.
“ Là bà nội.” Chu Nhị Oa hờ hững đáp.
Nó bà nội ở đây chính là bà Chu, mẹ chồng nguyên chủ.
Nói đến đây, Lâm Thanh Hoà thật sự muốn đập chết nguyên chủ, nhân vật phụ tuyến mười tám này đúng là tự tìm đường chết mà.
Nhà họ Chu nhân khẩu không ít, Chu Thanh Bách, là con trai thứ tư của ông Chu bà Chu, cũng chính là cha của ba nhân vật phản diện trong tương lai. Trên Chu Thanh Bách có ba trai và hai chị , dưới ta còn có một em chưa chồng, hiện giờ đang công nhân trên huyện, rất oai!
Ba trai đều đã kết hôn, không người con dâu nào đối xử tốt như nguyên chủ. Bởi vì ông bà Chu thương nhất là người con trai thứ tư Chu Thanh Bách.
Ỷ vào điều này mà nguyên chủ sách, ngày đầu tiên gả về đã khó dễ, lấy lý do còn chưa bước qua cửa. Chung quy cũng tại ngay trong ngày kết hôn vừa vào phòng Chu Thanh Bách nhận cấp báo, không nhắn lại một lời vội vã đi ngay. Chuyện này nguyên chủ cảm thấy vô cùng mất mặt.
Đương nhiên ông Chu bà Chu cũng biết đã phải chịu thiệt thòi cho nên mặc kệ trong lòng có bao nhiêu oán giận thì hai người đều không gì cả, hai vợ chồng tân hôn chưa đủ hai ngày mà tân lang đã phải đi rồi, lỗi tại con trai mình.
Nguyên chủ nhân cơ hội này cầu phân gia, trước khi kết hôn đã có suy tính việc này rồi, muốn tự mình toàn quyền quản lý kinh tế.
Vận khí của tương đối tốt, một tháng sau đã có thai. Ba người chị dâu đều ngầm than thở cái bụng của thím tư quá là nhạy.
Nguyên chủ người rất biết lợi dùng thế, vừa biết mình mang thai cùng ngày liền bắt đầu không ăn không uống, vật vã bộ không thiết sống nữa.
Nếu như lúc trước bà Chu sẽ chẳng thèm quan tâm tới người con dâu xấu tính xấu nết này, bà cũng hết cách rồi hiện tại ta đang mang trong mình cốt nhục của thằng tứ.
Tiền tuyến quá nhiều nguy hiểm, ngộ nhỡ có chuyện không may…đứa bé trong bụng kia chính là huyết mạch duy nhất!
Vì khi nguyên chủ đề nghị phân gia, bất chấp tất cả, hoàn toàn xem nhẹ hậu quả nếu chuyện này đồn ra ngoài thì người trong thôn sẽ đàm tiếu sau lưng ra sao. Bởi trước giờ chưa từng đặt mình ngang hàng với người dân trong thôn, tự cho rằng sớm hay muộn mình sẽ đi khỏi nơi đây, rời xa cái mảnh đất thôn quê cằn cỗi chó ăn đá gà ăn sỏi này.
Dĩ nhiên lấy cái chết ra bức ép, cộng với cái bụng chính là bùa hộ mạng, ông Chu bà Chu hết cách đành phải chấp nhận. Hơn nữa còn huy thân thích trong nhà họ Chu dựng một gian nhà hai phòng ngủ.
Việc này cũng khuấy không ít dư luận trong thôn! Mọi người bình luận ra sao nguyên chủ mặc kệ, tóm lại ta đã đạt ý nguyện ra ở riêng, sau đó không qua lại với bên nhà ông Chu bà Chu nữa.
Vẫn là câu đó, nguyên chủ chẳng có bản lĩnh gì ngoài cái bụng vô cùng nhạy, liên tiếp sinh ba đứa con trai, đến ngay cả ông Chu cũng không nửa lời trách móc.
Bởi vì vợ chồng cả Chu Thanh Mộc sinh liên tục ba đứa đầu đều là con , mãi đến lần thứ tư mới mới có mụn con trai, hiện nay 2 tuổi. Hiện tại chị dâu cả đang có thai chưa biết trai hay , tác giả cũng chỉ sơ lược không chi tiết.
Anh hai Chu Thanh Lâm cũng không khác biệt mấy, 2 đứa đầu đều con , cuối cùng mới đứa con trai năm nay 3 tuổi.
Còn vợ ba Chu Thanh Sâm sau khi sinh con đầu lòng thì bị thương nguyên khí, mãi đến nay khi con 6 tuổi mới lại mang thai lần nữa.
Ở trong đại gia đình như , chính mình lại sinh liên tiếp ba đứa con trai nên nguyên chủ luôn thẳng lưng ngẩng cao đầu nghênh ngang mà sống.
Là dân quê, lại ở thời đại này họ khao khát có đứa con trai còn hơn so với việc ăn no bụng, bụng có thể đói con trai không thể không có.
Xét về khả năng sinh con trai nguyên chủ hơn hẳn mấy chị dâu trong nhà, do đó mẹ chồng cũng không khó dễ cho .
Nhưng vì đau lòng ba đứa cháu nội, mà lại không còn lạ gì tính con dâu này, nên thỉnh thoảng bà hay chạy qua đây thăm bọn nhỏ.
Cũng như hiện giờ chính là thời điểm mọi người bận bịu thu hoạch vụ thu, bà vẫn bớt chút thời gian chạy qua đây ngó một cái.
Ngay lúc Lâm Thanh Hoà đang trầm tư suy nghĩ, Chu Đại Oa đứng bên chờ đã mất hết kiến nhẫn: “ Mẹ…, mẹ lại ngơ ngẩn cái gì đấy, bụng của con đều xẹp lép rồi!!!!!!!!!!!”
Lâm Thanh Hoà hít vào một hơi thật sâu, trừng mắt liếc nó một cái: “ Con dám hét vào mặt mẹ, có đồ ngon cũng chưa đến lượt con!”
Nhân vật phản diện đại gian ác, đó là chuyện của tương lai. Hiện tại nó chỉ là một đứa trẻ nhỏ như hạt đậu, vo tròn bóp dẹp trong lòng bàn tay chỉ là chuyện nhỏ!
Bạn thấy sao?