Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên
Chương 4: Không gian riêng 4
Cô mua một ít thuốc dùng cho mấy bệnh khẩn cấp như cảm sốt, đau bụng, tiêu chảy, rượu thuốc chuyên để hạ nhiệt khi phát sốt mua hẳn mười lọ.
Cô cũng tích trữ thêm một số loại dược phẩm khác có khả năng cần dùng đến như dầu gió, dầu cù là, đã ghi trong danh sách từ trước.
Trong đó có vài thứ đặc biệt đắt giá lên tới gần một vạn Lâm Thanh Hoà vẫn mua phòng ngừa bất trắc.
Mỗi thứ một chút gom lại cũng không ít nên Lâm Thanh Hoà đã cầu tiệm thuốc xếp gọn mọi thứ vào trong một cái hộp giấy sẽ không sợ chiếm nhiều diện tích trong không gian riêng.
Trở về xe, Lâm Thanh Hoà lôi danh sách ra gạch đi chữ “ Thuốc”.
Sau đó lái xe về siêu thị bán sỉ, giám đốc siêu thị kêu người mang năm mươi túi bột mì còn dư lại sắp xếp lên xe cho .
Giám đốc siêu thị lịch sự : “ Nếu còn có cầu gì chỉ cần lên tiếng, tôi sẽ cho người chuẩn bị mang hàng ra tận xe.”
Sắp tới chính là Tết Đoan Ngọ, ta khẳng định công ty lớn sẽ có phúc lợi cho nhân viên.
Lâm Thanh Hoà nghe liền lấy quyển ghi ra viết một loạt: đường đỏ, đường phèn, nước tương, dấm, muối. Cô xé tờ ghi đưa cho giám đốc siêu thị ta theo số lượng trên giấy chuẩn bị trước, mang bột mì về công ty rồi sẽ quay lại lấy.
Giám đốc siêu thị tỏ vẻ không thành vấn đề.
Lâm Thanh Hoà lái xe rời đi, tới nửa đường lại dừng xe cất bột mì vào trong không gian.
Hiện tại trong không gian còn trống khoảng ba phần bảy diện tích, cảm thấy lượng lương thực như là tạm ổn rồi.
Xe vẫn dừng ở ven đường, Lâm Thanh Hoà lấy sổ ghi ra gạch bỏ hai chữ “ Bột mỳ”, kiểm tra lại danh sách một chút coi còn thiếu thứ gì không, nếu thiếu thì kịp thời bổ sung. Sau đó dọn dẹp không gian riêng một chút, sắp xếp đồ đạc gọn gàng cố gắng dành thêm nhiều chỗ trống.
Xong xuôi lấy di xem giờ, thời gian cũng không sai biệt lắm nên liền quay xe trở lại siêu thị.
Giám đốc siêu thị đã chuẩn bị đầy đủ mọi thứ theo cầu của Lâm Thanh Hoà.
Hai mươi cân đường đỏ, hai mươi cân đường phèn, một thùng-mười hai chai nước tương, một thùng- mười lăm chai dấm, một túi muối tinh lớn bên trong chia thành hai mươi lăm túi nhỏ, mỗi túi nhỏ có trọng lượng là hai cân.
Nhân viên siêu thị khuân hàng hoá lên trên chiếc Van. Cô thanh toán tiền những mặt hàng này trước. Xong xuôi Lâm Thanh Hoà liền : “ Tôi còn phải mua thêm một ít đồ nữa.”
Giám đốc thị trường gật đầu đáp: “ Cô muốn mua gì có thể với tôi, tôi trực tiếp dẫn đi xem.”
Thứ muốn mua là đồ dùng phụ nữ cũng chẳng khách khí với ta gì.
Rất nhanh mười thùng lớn xuất hiện trước mắt. Cô cầu tháo dỡ mười thùng ra, xếp gọn tất cả đồ đạc vào năm thùng. Bởi vì cần tiết kiệm không gian, năm thùng lớn này cộng thêm chỗ đường phèn, đường đỏ mấy thứ linh tinh phía trước nữa, không gian dư lại chắc chỉ còn hai phần bảy thôi.
Tuy rằng có vẻ hơi nhiều Lâm Thanh Hoà cảm thấy những đồ dùng trước mắt này là thứ không thể thiếu, tuyệt đối không thể thiếu !
Trong không gian riêng đã tích trữ không ít vật tư, đủ để tạm thời ổn định trong hoàn cảnh tuyệt vọng nhất. Nếu thật sự phải xuyên tới đó, không tin bằng năng lực của mình lại không thể thay đổi cục diện.
Cho nên lúc này cái nghĩ tới chỉ là vấn đề cá nhân.
Lâm Thanh Hoà phớt lờ vẻ mặt ngơ ngác của chàng giám đốc siêu thị, gọi người bê mấy thùng hàng lên xe Van, sau đó quay lại tiếp tục đi dạo siêu thị cùng giám đốc vẻ mặt còn đầy ngơ ngác, chắc đây là lần đầu chàng gặp một vị khách lạ kỳ như .
Lâm Thanh Hoa mua đầy hai thùng giấy. Bàn chải đánh răng, kem đánh răng, sữa tắm, dầu gội, khăn rửa mặt, xà bông, dưỡng ẩm, dưỡng thể, mấy thứ này cũng không thể thiếu.
Thậm chí khi thấy trong siêu thị bày bán những chiếc nồi niêu kiểu cũ bằng sắt có hai tay cầm hai bên chuyên nấu lẩu hoặc dùng để hầm canh, mua luôn hai chiếc, ngoài ra còn mua thêm năm con dao phay kiểu cũ, lưỡi dao có vẻ rất sắc bén.
Giám đốc siêu thị tự suy diễn những thứ này chắc hẳn là để phát cho các đồng nghiệp nữ, vì ta không thắc mắc.
Khách hàng muốn mua gì ta chỉ cần lấy cái đó là , những kiểu khách như này không phải chưa gặp qua.
Lâm Thanh Hoà ta một cái rồi : “ Tôi mua nhiều như , mấy thứ này chắc hẳn nên có ưu đãi chứ nhỉ.”
“ Điều này là tất nhiên rồi.” Giám đốc siêu thị mỉm .
“ Loại chăn bông này bao nhiêu cân, giá thế nào?” Lâm Thanh Hoà đi tới khu vải vóc, chỉ vào bọc vải bông trên kệ hàng cất tiếng hỏi.
“ Đây là loại tốt nhất, một cái năm cân, nếu mua tôi sẽ chiết khấu cho , giá sỉ chỉ ba trăm tám mươi đồng một cái.” Giám đốc siêu thị trả lời.
“ Năm cân không đủ dùng, cho tôi một cái, à không, cho tôi hai cái lớn loại bảy cân!” Lâm Thanh Hoà thoáng qua rồi thẳng thắn đưa ra cầu.
Giám đốc siêu thị nhanh nhẹn đi lấy hai cái chăn bông loại bảy cân tới. Đây là chăn bông cỡ lớn dùng cho giường đôi.
Đưa mắt thoáng qua, Lâm Thanh Hoà rất hài lòng, bởi vì loại này có thể bỏ vỏ bên ngoài giữ phần bông bên trong.
Qua tới khu trưng bày nệm, Lâm Thanh Hoà chọn hai cái nệm lót lông, cả hai đều là màu tối, màu sắc có vẻ cũ kỹ chất lượng đích thực rất tốt, giá không hề rẻ. Giám đốc siêu thị vội cái này phù hợp với người già và người trung niên, có muốn đổi hai cái khác không?
Lâm Thanh Hoà lắc đầu từ chối, cái muốn chính là loại này!
Giám đốc siêu thị thấy đã quyết định, liền lịch sự gợi ý: “ Hôm nay khu trái cây mới nhập một số trái cây mới, có muốn qua đó xem không?”
Lâm Thanh Hoà vốn dĩ muốn rời đi, nghe ta thì kiểm tra lại không gian riêng, hình ảnh nhà kho hiện lên trước mắt, còn trống khoảng một phần bảy diện tích, vừa đủ để đặt chỗ bánh bao còn lại, nếu để bánh bao vào túi thay cho thùng xốp thì sẽ tiết kiệm một chút không gian.
Tiền tiết kiệm còn dư một vạn, vì Lâm Thanh Hoà quyết định đi tới khu trái cây, cuối cùng mua một thùng nho, một thùng tuyết lê và hai thùng táo.
Sau khi tính tiền xong hết tất cả, một xe chất đầy ắp hàng hoá, Lâm Thanh Hoà lái xe đi, đến nơi vắng vẻ dừng xe lại và bỏ toàn bộ vật tư vào trong không gian.
Giải quyết xong mọi vấn đề, Lâm Thanh Hoà nhẹ nhàng thở hắt ra một hơi.
Bây giờ đã có những vật tư này rồi, nếu chẳng may xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thì trong khoảng thời gian ngắn chắc cũng không cần phải lo lắng gì.
Một cái kho rộng mười mét vuông cũng coi là lớn, đựng tương đối nhiều đồ, sau khi đặt hết tất cả vật tư cùng đồ đạc cá nhân vào đó thì dư lại một khoảng không lớn vừa đủ cho năm trăm cái cánh bao. Chú ý phải dùng túi nilong, nếu đựng bằng thùng xốp chỉ sợ không vừa.
Cả ngày bận rộn chạy đôn chạy đáo khắp nơi, Lâm Thanh Hoà đói meo, lấy trong không gian một cái bánh bao ra ăn, uống một chai nước khoáng tạm qua bữa.
Mãi cho đến sáu rưỡi trời chạng vạng tối mới về đến nhà.
Mệt mỏi cả ngày, tiền tiết kiếm chỉ còn dư lại hơn một ngàn, không tính sẽ dùng số tiền cuối cùng này, chưa tới không gian riêng đã chật cứng, nếu không có chuyện gì ngoài ý muốn xảy ra thì chẳng phải sẽ thành kẻ trắng tay!
Nhưng mà cảm giác mua sắm càn quét đúng là rất dễ con người ta thấy thoả mãn. Bây giờ mệt quá rồi, cần đi tắm rửa rồi sau đó sẽ ngủ một giấc.
Cô không biết sự chuẩn bị của mình rốt cuộc đã đủ hay chưa, dù sao đã cố gắng hết sức rồi, bây giờ chỉ có một mong muốn duy nhất đó là hy vọng nơi đó không phải là tận thế.
Cô đã từng đọc một cuốn tiểu thuyết nam sinh xuyên về mạt thế, nam chủ có một kiếp nạn không báo trước, chính là tận thế, quá nguy hiểm…
Lâm Thanh Hoà nằm trên giường miên man suy nghĩ, mệt mỏi ngủ thiếp đi. Không ngờ rằng giấc ngủ này đưa tới thẳng thập niên sáu mươi…
Bạn thấy sao?