Thập Nhị Thanh – Chương 2

Khi ta dần lớn lên, mẫu thân đã đến tuổi già, thân thể ngày càng suy yếu. Bà tính ta hiền lành, lo lắng sau khi bà qua đời ta sẽ bị bắt nạt, nên đã xin cho ta một đạo thánh chỉ.

 

Thiên tử đã hứa vàng ngọc, phong ta Thái tử phi tương lai.

 

Có thân phận này, dù ta không sủng ái, cũng có thể sống yên ổn trong phủ thừa tướng.

 

Ta quỳ trước giường bệnh của mẫu thân để nhận chỉ.

 

Trước khi lâm chung, mẫu thân nắm tay ta, để lại cho ta lời cuối cùng.

 

Giọng bà yếu ớt, ngữ khí lại nhẹ nhàng bình thản: "Ninh nhi, nam nhân có không có tâm, chữ chỉ là hư ảo, người con có thể dựa vào chỉ có chính mình."

 

Và chỉ một canh giờ sau khi bà qua đời—

 

Tiết thị đứng tựa cửa, đôi mắt sưng đỏ của ta, quyến rũ đầy đắc ý: "Ài, không uổng công ta đã dày công sắc mấy thang thuốc."

 

Cả người ta chợt lạnh toát.

 

Bà ta biểu cảm sắp sụp đổ của ta, càng thích thú hơn: "Ta không thích bà ta sống lâu đến thế."

 

Ta từ từ thu lại từng biểu cảm trên khuôn mặt, bà ta thật lâu, cuối cùng chỉ nở một nụ dịu dàng.

 

Ta : "Đa tạ bà đã phí công."

 

Năm ấy, trời đông đặc biệt lạnh giá, ta khoác áo tang, đứng giữa gió tuyết mênh mông, nghĩ rằng từ nay ta chỉ có thể dựa vào chính mình.

 

04

 

Sang năm, khi mùa xuân vừa đến, đứa con út trong phủ thừa tướng, cũng là đứa con cưng chiều nhất, Thịnh Hạ, chẳng may sẩy chân ngã xuống hồ.

 

Khi ấy trời xuân vẫn còn lạnh, băng mỏng chưa tan, hồ lại sâu, khi vớt lên, đứa trẻ mềm yếu ấy đã gần như không còn hơi thở.

 

Ta ra ngoài thăm nom, thong thả dựa vào tai Tiết thị đang vô cùng lo lắng, khẽ : "Ài, không uổng công ta đã hủy đi mấy bậc thềm."

 

Bà ta đột nhiên ngẩng lên, ngỡ ngàng và giận dữ.

 

Ta thản nhiên : "Ta không thích hắn sống đến mùa hè."

 

Từ sau tai nạn đó, Thịnh Hạ lên cơn sốt cao, nằm liệt giường, quả nhiên không qua mùa hè.

 

Tiết thị đến tìm ta, mắt đỏ ngầu, căm hận rằng sẽ cướp đi tất cả mọi thứ của ta.

 

Ta chỉ khẽ .

 

Lần này trở về từ hoàng cung, ta vô nghe thấy người ta bàn tán, rằng người khiến Thái tử không tiếc từ hôn để cưới, dường như chính là muội muội cùng cha khác mẹ của ta—Thịnh Kiều, con của Tiết thị.

 

Tiết thị à Tiết thị, bà chắc chắn không ngờ ta lại may mắn đến . Mất Thái tử, ta vẫn có thể cưới một vị thân vương.

 

Nghĩ đến đây, ta không khỏi tự giễu mình.

 

"Dù gì thì tương lai gả cho ai cũng chẳng khác gì nhau."

 

Sinh thần năm nay thật là lộn xộn.

 

Đột nhiên có tiếng "cạch" vang lên từ phía bậu cửa sổ.

 

Ta giật mình bật dậy, rút con d.a.o giấu dưới gối ra, ánh sáng lạnh lóe lên, ta lạnh lùng quát: "Ai đó!"

 

Cánh cửa sổ từ từ mở ra, một bóng người trong trang phục đỏ nhẹ nhàng nhảy vào, đôi tay trắng muốt đưa lên ra hiệu cho ta im lặng.

 

Ta trợn mắt há hốc mồm.

 

Ninh Vương gia, lại nửa đêm trèo qua cửa sổ của một ?

 

Trong sách thường nam nhân hẹn hò với nữ nhân lúc nửa đêm là tư , mà đã là tư thì phải chọn thời điểm và hoàn cảnh thích hợp. 

 

Nhưng ta thấy hắn không hề hợp chút nào — ai lại khoác bộ y phục đỏ rực đến như , dường như sợ người khác không phát hiện ra hắn sao? Ta dù gì cũng là một tiểu thư danh giá, ta cũng cần giữ danh dự chứ, phải không!

 

05

 

Tạ Chiêu nhẹ nhàng đáp xuống đất, còn thong thả chỉnh lại vạt áo hơi lộn xộn, rồi mới khép cửa sổ lại. Thấy ta có vẻ hoảng sợ, hắn trấn an: "Yên tâm, không ai phát hiện ra ta đâu."

 

Đôi mắt đen như mực của hắn thẳng vào mũi d.a.o sắc lạnh của ta, sau đó sắc mặt hắn trầm xuống: "Nàng ta là gà hay là chó?"

 

Giọng của hắn trong trẻo, trầm ấm, tựa như làn gió lướt qua một cây đàn hảo hạng. Đôi mắt đào hoa đẹp đến mức rực rỡ trong ánh sáng mờ ảo của màn đêm, như thể một nhân vật trong tranh vừa ban cho sự sống.

 

Ta mất tập trung trong một khoảnh khắc, rồi bực bội thốt lên: "Ngài đến tìm ta chỉ để chuyện này thôi sao?!"

 

Hắn : "Không hẳn, ta đến để giao lưu cảm phu thê."

 

Ta sửng sốt.

 

Nghĩ đến danh tiếng lừng lẫy của Tạ Chiêu khắp kinh thành, cơn giận và xấu hổ lập tức xông lên đầu, khiến mặt ta nóng bừng. Ta thốt lên: "Ninh vương điện hạ, xin ngài tự trọng, chúng ta chưa thành thân, có gì thì sau khi cưới cũng không muộn!"

 

Tạ Chiêu cũng ngẩn người.

 

Đôi mắt long lanh của hắn chớp mấy cái, hiếm khi tỏ ra ngạc nhiên, chỉ trong vài giây, hắn không nhịn lên , đến mức không thể đứng thẳng người.

 

Ta ngơ ngác hắn.

 

Tạ Chiêu vừa vừa lấy từ trong áo ra một chiếc hộp ngọc gói ghém cẩn thận.

 

Mở hộp ra, hiện lên một cây trâm ngọc phỉ thúy, nạm ngọc và bảo thạch, vô cùng tinh xảo, dưới ánh sáng mờ của màn đêm vẫn tỏa ra những tia sáng dịu nhẹ.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...