Thập Nhị Thanh – Chương 15

Hoàng thượng giờ đã hiểu tất cả, nghẹn ngào : "Ngươi đều đã biết rồi."

 

Tạ Chiêu cúi đầu đứng đó, từ từ bước đến bên cạnh hoàng thượng.

 

Hoàng thượng ngồi thở dốc một hồi lâu, dường như bị khơi dậy muôn vàn tâm tư, ngài : "Người đời đều bảo hoàng gia bạc , Tạ Phàm như , ta cũng như ..."

 

"Bây giờ ta bị trọng thương, Tạ Phàm nổi loạn, ta chẳng còn ai... ngay cả ngươi, cũng sắp đến sinh thần, chẳng còn sống bao lâu..."

 

"Tạ Chiêu, đây có phải là quả báo không?"

 

Tạ Chiêu từ từ nở một nụ lạnh lẽo.

 

Ai cũng biết rõ, nếu không phải những chuyện này xảy ra — hoàng thượng bị ám sát, thái tử nổi loạn, hoàng quyền suy yếu — thì với sự vô của đế vương, Tạ Triết sẽ không bao giờ hối hận như thế này.

 

Tạ Chiêu cúi xuống, lần đầu tiên kể từ khi Tạ Triết đăng cơ, chàng trực tiếp gọi tên của vị hoàng đế.

 

"Tạ Triết, cung điện này từ lâu đã là xiềng xích giam cầm ta, là cái lồng ta không thể thoát ra."

 

"Ngươi là huynh trưởng của ta... Ta luôn kính trọng ngươi, ngươi là hoàng đế của ta, ta đã nghĩ rằng sau khi ngươi lên ngôi, ta sẽ tự do hơn, ta không ngờ..."

 

Giọng chàng bông và nhẹ nhàng, "Ta chưa bao giờ muốn ngai vàng này, trước kia không, bây giờ cũng không."

 

Sắc mặt Tạ Triết càng lúc càng trắng bệch.

 

Tạ Chiêu tiếp tục : "Sinh thần của ta chỉ còn hơn mười ngày nữa, ta sẽ đi."

 

Chàng cay nghiệt : "Ta không muốn c.h.ế.t ở đây."

 

Rõ ràng Tạ Triết vẫn còn đang ở thời kỳ thịnh vượng, mà bỗng dưng trông như già đi mười tuổi.

 

Hai huynh đệ cuối cùng đã đến bước đường xé rách mặt nạ với nhau, chỉ còn hơn mười ngày nữa thôi, là sẽ âm dương cách biệt. Nhưng Tạ Chiêu thậm chí không muốn gặp lại ca ca mình lần cuối.

 

Khuôn mặt Tạ Triết tràn ngập đau đớn, ngài từ từ gật đầu.

 

"… Chuyện trước kia, đều là lỗi của ta."

 

Tạ Chiêu : "Ta chỉ muốn nghe một lời xin lỗi này thôi."

 

Rồi chàng quay lưng bỏ đi, không chút lưu luyến.

 

"… Nhưng ta không tha thứ."

 

Tạ Triết ngồi trên ngai vàng, một mình trơ trọi, các thái y vội vã đi vào, lướt qua Tạ Chiêu.

 

Rõ ràng đang ngồi ở vị trí cao nhất thiên hạ, mà Tạ Triết lại cảm thấy nỗi độc bao trùm khắp nơi.

 

Huynh đệ một nhà, từng vui vẻ nô bên nhau, giờ chỉ còn lại những ký ức đượm buồn.

 

Tạ Chiêu bước đến cửa cung, đột nhiên quay đầu lại, Tạ Triết khựng lại, mắt lóe lên tia sáng.

 

Tạ Chiêu lấy tay che miệng, từ xa hét lên: "À đúng rồi, ta sẽ mang theo cả Vương phi của ta nữa!"

 

Tạ Triết: "..."

 

Tạ Chiêu chưa yên tâm, tiếp tục hét lớn: "Không có ta thì nàng sống thế nào chứ! Huynh nể mà cho phép đi—"

 

Tạ Triết: "..."

 

Ngài tức đến nỗi không thốt nên lời, một lúc lâu mới nghẹn ra một chữ, "…Đi! Đi, đi đi..."

 

Tạ Chiêu nghe lời đồng ý, dường như khẽ bật .

 

Cửa cung từ từ khép lại.

 

Bóng chàng thẳng tắp.

 

32.

 

Ta cắn viên kẹo hồ lô, không thể nghe tiếp nữa, lẩm bẩm: "Nói mơ mộng gì thế, ta không có chàng thì cũng sống tốt thôi."

 

"Rồi sao nữa?"

 

Tạ Chiêu búng nhẹ mũi ta, bất lực : "Sau đó Ninh vương phủ đột nhiên bốc cháy, Ninh vương và Vương phi đều c.h.ế.t trong biển lửa, hoàng thượng cho họ an táng long trọng."

 

Tất cả kết thúc, cuối cùng cũng là một màn kịch hay.

 

****

 

Quay lại ngày hôm đó.

 

Ta ném vỡ tượng Phật ngọc, quả nhiên bên trong có thứ rất quan trọng.

 

Một đơn thuốc.

 

Thảo nào viên ngọc có chất lượng kém như .

 

Cuối cùng, trong tay ta cũng nắm giữ quân bài đủ để đổi lấy một tương lai bình yên.

 

Ta đã quá sợ hãi.

 

Đêm mẹ ta qua đời, một chiếc quan tài mỏng manh hạ xuống đất, như khoét vào tim ta một lỗ trống, gió lạnh thổi ùa qua lồng ngực, buốt giá.

 

Địa vị giữa nam nhân và nữ nhân quá đỗi chênh lệch. Nữ nhân, một khi mất đi sự sủng ái, sẽ bị giam cầm nơi hậu viện, sống cuộc đời tẻ nhạt đến cuối đời. Còn nam nhân, nếu muốn phản bội, thực sự dễ như trở bàn tay.

 

Chứng kiến quá nhiều cảnh đấu đá trong hậu cung, quá nhiều sự thay lòng đổi dạ, ta không thể quen nổi.

 

Ta không muốn bị bỏ rơi, bị kiểm soát, bị c.h.ế.t đi.

 

Ta không muốn dồn cả tính mạng và tương lai của mình vào một tên nam nhân. Cảm giác an toàn vỡ vụn và dục vọng kiểm soát méo mó đã nhào nặn nên con người ta. 

 

Đêm tân hôn, ta muốn g.i.ế.c Tạ Chiêu, là để tự bảo vệ mình.

 

Về sau, khi cảm trở nên sâu đậm, khuôn mặt của Tạ Chiêu, trong lòng ta trào dâng không chỉ là không thể diễn tả, mà còn là sự cay độc không thể chảy hết.

 

Ta nghĩ: Chàng nên c.h.ế.t vào lúc ta nhất.

 

—— Lúc đó, sẽ trở thành vĩnh cửu.

 

Ta muốn đến gần chàng, sở hữu chàng, giúp chàng thành công rồi hủy diệt chàng.

 

Ta thật sự là một kẻ tàn nhẫn.

 

33.

 

Đêm giao thừa ấy.

 

Ta đặt trước mặt Tạ Chiêu hai lọ thuốc.

 

Ta với chàng, có hai cách giải độc, một nhanh, một chậm.

 

Cách nhanh là dùng một viên thuốc giải độc, chất độc không thể hoàn toàn tiêu trừ, tuổi thọ chắc chắn sẽ giảm bớt hai mươi năm.

 

Cách chậm là dùng m.á.u người dẫn, mỗi năm một viên, nếu ngừng thuốc thì chết.

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...