Ta lạc đường trong rừng. Đến khi bước ra được, thì đã … mười sáu năm trôi qua. Tiểu đồ đệ năm xưa – kẻ ai cũng có thể bắt nạt – nay đã trở thành vị Nhiếp chính vương khiến người người nghe danh đã khiếp đảm. Ai ai cũng truyền tai nhau rằng: “Nhiếp chính vương tâm cơ thâm độc, kẻ nào từng nhục mạ y đều đã bị xử t-ử.” “Nhiếp chính vương thù dai khắc cốt, kẻ nào từng ức hiếp y đều không có kết cục tốt đẹp.” Ban đầu ta vốn định tìm đến nương nhờ y. Nhưng giờ thì hoàn toàn không muốn nữa. Bởi vì sự tồn tại của ta, đối với y mà nói… chính là vết nhơ lớn nhất đời. Y là hoàng tử cao quý Còn ta – chỉ là một nhạc cơ xuất thân tiện tịch.
Bạn có thể để lại đánh giá chi tiết bên dưới. Phần này dành cho bình luận của độc giả và không liên quan đến đánh giá 5 sao ở đầu trang.
Chưa có đánh giá nào.
Bình luận
Bạn thấy sao?