Thanh Xuân Trong Lặng [...] – Chương 6

17

Từ sau vụ việc trên mạng xã hội, fan của Lộ Lê và Thẩm Tùy đã xé nhau không ngừng.

Lộ Lê có vẻ muốn hàn gắn mối quan hệ với Thẩm Tùy, nhiều lần đến tận công ty tìm .

Cô ấy đã lâu không tham gia đoàn phim, khiến rất nhiều fan bất mãn, hậu viện hội cũng náo loạn cả lên.

Tôi không để ý nhiều đến họ, những chuyện này đều là nghe từ miệng chị Chu.

Không có sự quấy rối từ hai người đó, tôi có thể toàn tâm toàn ý tập trung vào sự nghiệp của mình.

Tôi đã nhận không ít giải thưởng, danh tiếng và lượt theo dõi đều có.

Dù chưa phải là một cú “bùng nổ”, ít nhất con đường phía trước đã rộng mở hơn rất nhiều.

Chị Chu hiếm khi cảm thán.

Trước đây các tài khoản tiếp thị thường đặt hình ảnh của tôi và Lộ Lê lên cùng nhau, người khác cảm thấy tôi không xứng đáng.

“Bây giờ sẽ không còn ai đặt em và ấy cạnh nhau nữa.

Chúc mừng em, đã trở thành diễn viên thực lực công nhận bởi công chúng.”

Tôi , lật sang một trang kịch bản mới và với chị Chu:

“Vì chị đã với em rằng diễn xuất là sinh mệnh của diễn viên.

Em luôn nhớ điều đó.

Em cũng phải cảm ơn chị, vì chưa bao giờ bỏ rơi em.”

Giờ đây, tôi sẽ không còn phải vội vàng gia nhập đoàn phim chỉ vì không có vai diễn, mà đã có quyền chọn lựa kịch bản tốt hơn.

Chị Chu liếc kịch bản tôi đang lật, nghiêm túc :

“Em nên cảm ơn chính mình.

Người không bao giờ bỏ rơi em chính là em.

Em đang cầm một kịch bản có đạo diễn tốt đấy…”

Tôi mỉm , đúng , cảm ơn bản thân, cảm ơn chính tôi người đã không ngừng cố gắng và dũng cảm.

Chị Chu vẫn không biết tôi và Thẩm Tùy từng có một khoảng thời gian bên nhau.

Càng không biết rằng ấy từng chờ đợi suốt những đêm dài dưới nhà tôi.

Tôi chưa từng gặp lại ta.

Tôi đã với ta:

“Nếu biết mình có lỗi với tôi, thì đừng đến phiền nữa.

Đó là sự bù đắp tốt nhất cho tôi.”

Tình đến muộn còn tệ hơn là không đến.

Điều này khiến tôi cảm thấy nghẹn ngào, bởi điều đó chứng tỏ rằng ta hoàn toàn có thể , hoàn toàn biết tôi muốn gì.

Nhưng lúc đó, ta kiêu ngạo nghĩ rằng tôi không thể rời xa , coi tôi quá nhẹ nhàng, quá không quan trọng, nên mới ra nhiều chuyện khiến tôi đau lòng như .

Dù có một người đến đâu, cũng không thể hạ mình xuống tận đáy.

Đặt bản thân quá thấp, rất dễ khiến mình không thương chính mình.

Nếu không chính mình, thì rất khó người khác .

Lần cuối cùng tôi gặp ấy là ở bệnh viện.

Mẹ Thẩm Tùy đã cầu xin tôi nhất định phải đến thăm ấy.

Tôi chỉ đứng ngoài cửa sổ thoáng qua .

Môi ấy tái nhợt, nằm yếu ớt trên giường.

“Xem rồi, con đi đây.”

Ánh mắt mong đợi của bà ấy lập tức trở nên thất vọng, bà nắm lấy tay tôi, hỏi:

“Cô biết là hỏi thế này là quá ích kỷ.

Nhưng vẫn muốn hỏi con, thật sự không thể bắt đầu lại từ đầu sao?

Các con có cơ sở cảm, Thẩm Tùy là người cứng đầu.

Từ khi con rời đi, gia đình rằng nó thường xuyên say xỉn, lần này còn uống đến chảy máu dạ dày, không đành lòng mới gọi con đến.”

Tôi rút tay ra.

“Cô ạ, theo theo lý, không nên những điều này.

Con không gì sai với Thẩm Tùy và con có quyền kết thúc mối quan hệ này.

Cô đừng liên lạc với con nữa, dễ hiểu lầm.”

Bà ấy sững người trong giây lát, thì thầm: “Cô hiểu rồi.”

Khi tôi gần rời khỏi bệnh viện, nghĩ lại, tôi chạy ngược lại ôm bà ấy một cái.

“Cảm ơn , vì đã từng chấp nhận con.

Thật sự cảm ơn.”

Lúc mới đầu, chẳng ai tin tưởng tôi, mọi người đều nghĩ rằng tôi không xứng với Thẩm Tùy.

Có nhiều lời lạnh nhạt, ánh mắt khinh miệt cũng từng nhận lấy.

Tình cảm chân thật của tôi dành cho Thẩm Tùy, bà ấy là người thấy rõ hơn ai hết.

Từ khi đó, mẹ Thẩm Tùy luôn bảo vệ tôi, khiến tôi có một khoảng thời gian an tâm dài.

Sự tốt bụng của bà, tôi cảm nhận .

Nhưng thật đáng tiếc, bà là mẹ của Thẩm Tùy, mối liên kết giữa tôi và bà là vì Thẩm Tùy.

Tôi và Thẩm Tùy đính hôn là nhờ bà thúc đẩy.

Sau lần này, có lẽ chúng tôi sẽ không bao giờ gặp lại nữa.

Tôi thấy trong mắt bà ấy có chút lấp lánh.

Cuối cùng, bà ấy xoa đầu tôi và :

“Con là một tốt.

Thẩm Tùy không có phúc, nó xứng đáng bị như .”

Tôi buông bà ấy ra và mỉm .

“Con biết.”

Tôi quay lưng lại và vẫy tay tạm biệt bà.

Tôi dĩ nhiên biết mình rất tốt.

Tôi luôn nỗ lực và có ý chí tiến lên, tôi độc lập, mạnh mẽ và có suy nghĩ riêng.

Tôi là một người vô cùng tuyệt vời.

Vì thế, việc không thương cũng không sao, điều đó không phải lỗi của tôi.

Dù sao con đường phía trước vẫn rộng mở và đầy hứa hẹn, tôi không thể để một người đàn ông chậm bước tiến của mình.

Tôi không hợp để ở bên Thẩm Tùy, tôi hợp để trở thành đối thủ của ấy.

Khi tôi bước lên một nấc thang mới, mục tiêu của tôi là tự mình trở thành người có quyền lực.

Ban đầu, tôi muốn thành lập một công ty giải trí riêng, và có lẽ không may là tôi sẽ phải cạnh tranh trực tiếp với Thẩm Tùy.

Nhưng không sao, tôi rất thích tham vọng của mình.

Ở bên Thẩm Tùy, tôi đã học rất nhiều điều.

Tôi mong chờ ngày tham vọng của mình trở thành hiện thực.

Phiên ngoại

1

Con người thật kỳ lạ.

Thẩm Tùy từng nâng niu Lộ Lê rất nhiều, coi ấy rất quan trọng, còn tôi thì chẳng là gì với ta.

Nhưng sau khi tôi rời đi, ấy lại trở nên không cam lòng.

Lộ Lê đã dây dưa với Thẩm Tùy một thời gian dài.

Sau đó, có lẽ khiến ấy chán ghét, ta biến mất trong một thời gian.

Trong lúc tôi nghỉ giữa buổi quay phim, trò chuyện với chị Chu, chị ấy với tôi bằng giọng đầy cảm thán:

“Ai mà ngờ , Lộ Lê từng nổi tiếng như thế, bây giờ phải đi diễn vai quần chúng.

Tính ấy kiêu ngạo, trước đây đắc tội với nhiều người, giờ ngày tháng trôi qua rất khó khăn.

Những người từng bị ta hãm giờ ghét ta lắm.

Nghe dạo gần đây ta đóng vai cung nữ trong một bộ phim cổ trang, bị nữ thứ cố khó, phải quay lại rất nhiều lần, đầu gối quỳ đến thâm tím hết.”

Tay tôi đang lướt điện thoại khựng lại trong giây lát, tôi trả lời ba bình luận đáng của fan rồi từ từ ngẩng đầu lên.

“Sao chị cứ để tâm đến những chuyện này ?

Quan tâm đến em nhiều hơn đi.”

Chị Chu tức giận, gõ nhẹ vào đầu tôi.

“Em đó, chẳng bao giờ nhớ đến thù oán cả.”

Tôi nhẹ.

“Không cần thiết đâu.

Em còn muốn chia mình ra hai để việc, thời gian đâu mà để ý người khác thế nào?”

Thật sự, con đường để trở thành người có quyền lực là rất gian nan.

Người chen chân vào đường đua này có hàng ngàn, hàng vạn, ai cũng có thể nỗ lực hơn tôi, có năng lực hơn tôi, thậm chí thông minh hơn tôi, không phải ai cũng có những trải nghiệm và tài nguyên giống tôi.

Học ở đại học hàng đầu giúp tôi dễ dàng kết giao với những mối quan hệ chất lượng.

Kinh nghiệm khởi nghiệp thành công từ trước khi vào đại học đã cho tôi rất nhiều tự tin.

Những năm ở bên cạnh Thẩm Tùy, ấy chưa từng né tránh tôi khi xử lý công việc của công ty.

Tôi học rất nhiều từ đó.

Có lẽ trong suy nghĩ của , tôi chỉ là loài cây tầm gửi sống dựa vào , không cần phải giấu giếm điều gì.

Công ty đang trong giai đoạn khởi đầu, tôi cũng bận rộn theo không ngừng nghỉ.

Chị Chu len lén xung quanh rồi hỏi:

“Em và Thẩm Tùy từng có gì với nhau phải không?

Sao ta đối xử với em khác ?”

Tôi ngước mắt về phía Thẩm Tùy không xa.

Dạo này, luôn theo sát tôi, giữ khoảng cách không gần cũng không xa, người chậm hiểu đến đâu cũng cảm nhận sự bất thường này.

“Từng , chia tay rồi.

Không biết ta mắc chứng bệnh gì nữa.”

Chị Chu bật ra một tiếng kêu nhỏ ngạc nhiên, rất nhanh lấy lại bình tĩnh.

“Lúc nào ?

Sao em còn giấu chị?”

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...