5
Về đến nhà, Thẩm Tùy không có ở đó.
Tôi bật đèn, đứng trong phòng khách, ánh mắt từng chút một lướt qua không gian này.
Đây chỉ là một trong vô số tài sản của ấy, tôi cố chấp gọi nơi này là “nhà.”
Trước đây, tôi thích ngồi trên sofa chờ Thẩm Tùy về nhất.
Khi về, tôi có thể ngay lập tức chạy đến chào đón.
Nhưng từng tôi quá bám lấy .
Cửa bỗng nhiên mở ra.
Thẩm Tùy cúi xuống, lấy ra một đôi dép, nhíu mày.
Ánh mắt dừng lại ở chân tôi.
“Sao em lại đi chân trần trên sàn nhà nữa?
Em đi đâu ?”
Tôi không giống mọi khi, không chạy tới ôm , không nhón chân hôn lên cằm rồi dính lấy rằng tôi rất nhớ .
Thẩm Tùy khẽ nheo mắt, có chút không vui, nhanh chóng bước tới bế thốc tôi lên.
“Sàn nhà lạnh.”
Anh cúi đầu tôi, :
“Em không vui à?
Anh không cố ý không trả lời tin nhắn của em, hôm nay bận.”
Tôi rời khỏi vòng tay , một cách tự giễu.
Anh thậm chí không biết tôi và cùng xuất hiện trong một sự kiện, và người bị Lộ Lê thay thế chính là tôi.
Thẩm Tùy tôi, vẻ mặt khó hiểu, giọng bình thản.
“Dạo này đã quá chiều em rồi.”
Anh mệt mỏi bóp trán.
Tôi , tim như thắt lại.
Một cánh cửa vốn không bao giờ mở ra cho tôi, gõ thêm nữa thực sự là không hợp lẽ.
“Thẩm Tùy.”
Cái tên mà tôi đã gọi vô số lần, từ hôm nay sẽ không còn liên quan đến tôi nữa.
“Hủy hôn ước đi, tự do rồi.”
Động tác của Thẩm Tùy khựng lại, ánh mắt trở nên lạnh lẽo, thậm chí không nhận ra gương mặt mình khó coi đến mức nào.
Từng chữ từng câu, gần như nghiến răng:
“Em vừa gì?”
6
Tôi vốn là người hiếm khi nổi giận, vì cảm quá mạnh mẽ sẽ ảnh hưởng đến khả năng suy nghĩ của tôi.
Nhưng vào khoảnh khắc này, tôi không thể tránh khỏi cảm giác tức giận dâng lên.
“Tôi là từ giờ tự do rồi, không hiểu à?”
Tôi luôn tự cho rằng mối quan hệ giữa tôi và Thẩm Tùy vẫn rất đàng hoàng.
Dù tôi có đến đâu, tôi cũng chưa bao giờ bám riết không buông.
Trước khi , thời gian tôi tiếp nhiều nhất với là khi còn ở đại học, thậm chí ngay cả những lần tạo cơ hội gặp mặt “ cờ” tôi cũng hết sức cẩn trọng, không bao giờ khiến cảm thấy khó chịu.
Vì , tôi định nghĩa mối quan hệ này là: tôi muốn, rồi tôi nỗ lực, và tôi đã có .
Dù thế nào cũng không đến mức khiến hai người phải oán hận nhau.
Thẩm Tùy không gì, ánh mắt dừng lại trên khuôn mặt tôi một lúc lâu.
Một hồi sau, bỗng nhạt.
“Giang Chỉ, hôm nay em không bình tĩnh lắm.
Khi nào em bình tĩnh lại, chúng ta sẽ chuyện tiếp.”
Anh rút chiếc áo khoác vắt trên lưng ghế.
Tôi im lặng đứng yên tại chỗ, lắng nghe tiếng bước chân của dần xa, xung quanh trở nên tĩnh lặng đến khó chịu.
Màn đêm dường như lặng lẽ chảy qua, sự tĩnh mịch như bao trùm lấy tôi, khiến tôi cảm thấy ngột ngạt.
Tôi đột nhiên thấy buồn nôn.
Lại là chiêu này.
Mỗi khi tôi đến giới hạn của sự chịu đựng, cảm gần như bùng nổ, Thẩm Tùy lại nhẹ nhàng một câu, bảo tôi hãy bình tĩnh.
Và thế là có thể thoát khỏi huống này.
Tôi từng say mê cách Thẩm Tùy xử lý mọi chuyện, luôn bình tĩnh, lúc nào cũng giữ phong thái của một quý ông, dường như không có gì mà ấy không thể tốt.
Không quan trọng ai là người ngồi chung bàn, luôn chỉ chơi theo luật của mình.
Cuối cùng thì, suốt ngần ấy năm, trong lòng tôi chẳng là gì cả.
Có lẽ, tôi thậm chí không có tư cách ngồi chung bàn với .
7
Tôi cố bình tĩnh lại, ép mình suy nghĩ rõ ràng.
Sau khi hoàn tất việc vệ sinh cá nhân một cách máy móc, tôi vẫn không thể ngủ , cảm giác như mình là một miếng bọt biển khô cằn.
Không thể nghĩ thêm điều gì.
Khoảng tầm bốn giờ sáng, tiếng chuông điện thoại vang lên, tôi lao đến như thể đang cố chứng minh điều gì đó.
Tên của chị Chu nhấp nháy trên màn hình, không phải Thẩm Tùy.
Tôi cố tỏ ra như mọi khi, giọng lớn hơn bình thường để che giấu cảm thất vọng của mình.
“Trễ thế này có việc gì chị?”
“Em và Thẩm Tùy bị chụp hình xuất hiện cùng nhau tại nhiều địa điểm trong cùng một ngày, đúng là trùng hợp thật.”
Tôi siết chặt điện thoại.
Trước đây không phải là chưa từng có những tin đồn như , chị Chu chưa bao giờ hỏi nhiều, chỉ nhanh chóng phủ nhận và đưa ra thông cáo.
Lần này, sao lại… trong lòng tôi chợt rộn lên một cảm giác bất an.
“Chị chỉ cần sắp xếp đội ngũ giải thích là rồi, sao lại phải gọi điện cho em?”
Đầu dây bên kia rất ồn ào, rõ ràng là chị Chu vẫn đang bận rộn.
“Tình hình có chút mất kiểm soát, bên Lộ Lê đã can thiệp để hướng dẫn dư luận, tài khoản công ty và blog cá nhân của em đều đã bị ‘ném đá’.
Em nên trấn an fan của mình đi.”
Sau khi tôi đồng ý, chị Chu vội vàng cúp máy, chắc là đang đi tìm cách giải quyết.
Mở Weibo, những thông báo liên tục nhảy lên khiến điện thoại của tôi giật lag trong vài giây.
Phần bình luận dưới bài đăng gần nhất của tôi đã chuyển từ những lời khen ngợi của fan thành những lời lăng mạ đầy ác ý.
“Cô muốn kẻ thứ ba à?
Thật đáng khinh, tiếc là Thẩm tổng không thèm .
Nhìn ấy đối xử tốt với Lộ Lê như , chắc ghen tị đến phát điên rồi nhỉ?”
“Nếu diễn xuất giỏi như thế này thì đã giành giải thưởng từ lâu rồi.
Cái loại bị ghét bỏ đến mức không ai muốn.”
“Cô khiến Lộ Lê buồn đến thế này, đáng chết.”
…
Tôi hoang mang, tìm kiếm tên Lộ Lê trên thanh tìm kiếm.
Weibo của ấy hiện lên dòng trạng thái:
“Giang Chỉ V: Rất buồn.
Trước khi về nước tôi còn xem cuộc phỏng vấn của , còn nghĩ mình sẽ học hỏi từ .
Không ngờ nhân phẩm lại thấp kém như , tại sao nhất định phải như thế này?
Sao con người có thể xấu xa đến mức này, tôi thật sự không hiểu nổi, buồn quá đến mức khóc cả đêm.
Nếu không có ấy ở bên, tôi không biết phải thế nào.
Tôi rất trân trọng cảm với ấy, thật sự rất trân trọng.”
Bức ảnh đính kèm là một chiếc bánh nhỏ trang trí đáng và hai cốc trà sữa.
Phóng to lên, có thể thấy tay của một người đàn ông vô lọt vào khung hình.
Chiếc đồng hồ trên tay người đàn ông đó nhanh chóng bị cư dân mạng “khui” ra là chiếc mà Thẩm Tùy đã đeo trong vài ngày qua.
Cộng thêm việc paparazzi đã chụp hình tôi nhiều lần xuất hiện cùng Thẩm Tùy ở các địa điểm khác nhau, họ kết luận tôi cố dây dưa với ấy.
Tất cả những điều này trùng khớp với những lời mơ hồ trên Weibo của Lộ Lê, khiến người hâm mộ giận dữ và những người qua đường “có tinh thần chính nghĩa” ùn ùn kéo đến trang cá nhân của tôi để trút giận.
Họ càng mắng nhiếc tôi bao nhiêu, thì lời chúc phúc dành cho Lộ Lê và Thẩm Tùy càng thật lòng bấy nhiêu.
Rõ ràng tôi mới là vị hôn thê của Thẩm Tùy.
Vậy mà tôi chưa từng nhận bất kỳ lời chúc phúc thật sự nào.
Nghĩ lại cũng phải thôi, từ khi rời khỏi đây, ta đã vội vã đi gặp Lộ Lê.
Anh chưa bao giờ xuất hiện cùng tôi trong bất kỳ sự kiện chính thức nào, lại công khai sánh bước bên Lộ Lê.
Vì để ấy nhận giải, không ngại dùng những thủ đoạn mà từng xem thường.
Xét cho cùng, Lộ Lê mới giống người của hơn là tôi.
Tôi nở một nụ chua chát, không khỏi có chút đau lòng.
Bạn thấy sao?