Thanh Xuân Ngọt Ngào – Chương 9

 16

Tôi nhận ra rằng càng gần đến ngày tôi tham gia cuộc thi toán toàn tỉnh, càng có nhiều người bắt đầu những lời châm chọc sau lưng. 

Trong mắt họ, tôi thực sự quá đỗi bình thường, không xứng đáng đại diện cho cả trường đi thi. Họ nghĩ rằng tôi chẳng có khả năng.

Ngày trước khi cuộc thi diễn ra là thứ Hai. 

Trong buổi lễ chào cờ, Tạ Trầm bất ngờ bước lên sân khấu với tư cách học sinh đứng đầu khối, ánh mắt sâu thẳm.

Sân trường vốn đang ồn ào bỗng chốc trở nên im lặng, mọi người đều ngạc nhiên, không hiểu sao một người nổi tiếng lạnh lùng như Tạ Trầm lại bất ngờ đồng ý lên phát biểu. 

Tạ Trầm vốn nổi tiếng là người ít , lần hiếm hoi này đại ca lại chịu bước lên phát biểu, tất cả mọi người đều chăm lắng nghe, ngay cả ánh mắt của thầy hiệu trưởng cũng hiện lên sự hài lòng và mong đợi.

Ánh của mọi người từ từ tập trung lại. Tạ Trầm gõ nhẹ vào micro: “Hôm nay mọi người đều có mặt, tôi lên chỉ để vài lời.”

“Tôi từng đọc một câu của Trương Ái Linh trong sách, ngoài kia mưa gió ngập tràn, khắp núi đồi đều là hôm nay. Vì thế, Cẩn Nhất à...”

Tạ Trầm ngừng lại vài giây, tôi đứng dưới sân bất ngờ nghe thấy tên mình, tim như ngừng đập một nhịp.

Đứng giữa đám đông, ánh mắt tôi và Tạ Trầm trên sân khấu chạm nhau.

Tạ Trầm khẽ , trong ánh mắt tràn đầy sự tự tin: “Không quan trọng người khác gì về cậu, cậu chỉ cần kiên định với điều mình cho là đúng. Muốn gì thì cứ , đời người ngắn lắm, nó có thể có nhiều khoảnh khắc rực rỡ. Tôi hy vọng cậu có thể hết mình trong tuổi trẻ đầy hoa lệ này, không để lại hối tiếc. Còn tôi, mọi người vẫn hay tôi kiêu ngạo, tôi sẽ mãi cúi đầu vì cậu.”

Nói xong, ánh mắt Tạ Trầm lướt qua toàn bộ sân trường, giọng điệu bình thản: “Xin lỗi vì đã chiếm dụng thời gian của mọi người, tôi chỉ muốn đơn thuần cổ vũ cho bàn cùng bàn của tôi. Người khác không tin cậu, tôi tin. Cẩn Nhất, đừng lo lắng về cuộc thi, cậu đã nỗ lực đủ rồi, những gì cần dạy, tôi đều đã dạy cậu rồi.”

Nói xong, Tạ Trầm đặt micro xuống, trong ánh mắt ngạc nhiên của các thầy giáo, hắn đút tay vào túi và bước xuống.

Cả sân trường im lặng trong giây lát, rồi không biết ai đó hét lên: “Anh Tạ đỉnh quá! Thật sự quá ngầu!”

Các học sinh mới vỡ òa, tiếng huýt sáo vang lên không ngớt.

“Tôi thề, vừa rồi đại ca đang tỏ phải không?”

“A!!! Điều này thật sự quá đẹp trai! Đây vẫn là Tạ Trầm lạnh lùng mà tôi biết sao? Tỏ công khai ngay trước mặt thầy hiệu trưởng?”

“Cẩn Nhất là người tham gia cuộc thi toán hả? Cô ấy chắc cũng phải giỏi lắm nhỉ, đại ca còn tin tưởng ấy đến ! Tôi là người nghe mà còn thấy tự hào! Trời ơi, ban đầu tôi còn tưởng đây sẽ là một bài phát biểu nghiêm túc, có thể học nhiều điều bổ ích! Không ngờ đại ca lại đi một con đường không ai ngờ tới.”

“Tôi đã bảo rồi, Tạ Trầm sao lại đột nhiên đồng ý phát biểu trong buổi lễ chào cờ, hóa ra là vì mà ra trận! Đột nhiên tôi thấy đại ca cũng bình thường như bao người!”

Tôi đứng giữa đám đông, ngơ ngác đặt tay lên ngực, tim đập rất nhanh, như muốn nhảy ra ngoài.

Xung quanh là tiếng reo hò của các học, tôi dường như chỉ nghe thấy tiếng tim đập mạnh mẽ của mình.

Xong rồi, có lẽ tôi đã rơi vào lưới mất rồi.

Chúa ơi, tôi thực sự thích Tạ Trầm.

 17

Tối hôm đó, sau khi thu dọn hành lý, tôi đứng trên ban công, để cơn gió lạnh thổi qua, cuốn mình vào dòng suy nghĩ miên man.

Do dự rất lâu, cuối cùng tôi vẫn bấm số gọi cho Tạ Trầm.

"Nhỏ cùng bàn à..." Giọng từ đầu dây bên kia vang lên, mang theo ý nhẹ, không còn lạnh lùng như mọi khi.

Tôi khẽ gọi tên cậu ta: "Bạn học Tạ."

"Ừ, có đây."

Tiếng bật lửa vang lên từ đầu dây bên kia, tôi đoán cậu ta đang châm thuốc.

Tôi biết Tạ Trầm hút thuốc, vì trên người cậu ta luôn thoang thoảng mùi khói thuốc nhè nhẹ, không hề khó chịu. Thế , mỗi khi ở bên tôi, Tạ Trầm chưa từng hút một điếu nào.

"Tạ Trầm, mình đã có một quyết định rất nghiêm túc."

Có lẽ do đang hút thuốc nên giọng của Tạ Trầm trầm thấp hơn bình thường. Nhưng cậu ta vẫn kiên nhẫn đáp lại: "Nói đi."

Tôi hít một hơi sâu, rồi với sự kiên định: "Nếu lần này mình giành giải nhất, mình sẽ tỏ với cậu."

Đầu dây bên kia bỗng im lặng, Tạ Trầm không gì, còn tôi thì bồn chồn chờ đợi.

Bất ngờ, từ đầu dây bên kia vang lên tiếng "xì" nhẹ, rồi cậu ta khẽ rủa một câu, giọng run run: "Chết tiệt."

Tôi hỏi: "Sao thế?"

Tạ Trầm đáp, giọng có chút ấm ức: "Không có gì, mừng quá nên để đầu thuốc lá bỏng tay."

Khóe miệng tôi bất giác cong lên: "Cậu tin mình sao? Nếu mình không giành giải nhất thì sao?"

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...