14
Gần đây, nhà trường tổ chức kỳ thi toán, người đạt giải nhất sẽ đại diện trường tham gia cuộc thi toán cấp tỉnh, mà nếu đạt thành tích tốt, đây sẽ là điểm sáng cho hồ sơ sau này.
Tạ Trầm vì bận rộn các cuộc thi khác nên không tham gia, còn tôi thì âm thầm đạt giải nhất.
Khi danh sách công bố, không ai nghĩ một học sinh vô danh như tôi sẽ đại diện trường đi thi. Họ bàn tán rằng tôi chỉ gặp may, rằng sẽ chỉ mất mặt trường, thậm chí còn cho rằng cơ hội này nên nhường cho người khác ở lớp một mang vinh quang về cho trường.
Những lời dị nghị đó khiến tôi dần hoang mang, thậm chí bắt đầu nghi ngờ bản thân, liệu mình có thực sự đủ khả năng, hay chỉ là may mắn? Nhưng thì những đêm miệt mài học tập của tôi là gì đây?
"Xoạch."
Một chồng sách Tạ Trầm đặt mạnh lên bàn tôi. Cậu ta cúi xuống, ánh mắt của chúng tôi chạm nhau, hơi thở phảng phất trên mái tóc tôi. Cậu ta nhẹ nhàng chắc nịch: "Sợ à?"
Tôi cậu ta, giọng bật ra lại mang theo chút tủi thân: "Ừm, mọi người đều mình không ."
Tạ Trầm khẽ nhếch môi, giọng điệu có phần nghịch ngợm lời lại khiến tôi cảm thấy an tâm: "Đừng sợ, chỉ là một kỳ thi nhỏ thôi mà. Cái gì không biết thì tôi dạy, cậu cứ việc đi lấy giải nhất về cho họ xem."
Tạ Trầm rất nhẹ nhàng, như thể tôi nhất định có thể .
Một lúc lâu sau, tôi mới vào mắt cậu ta, gật đầu thật nghiêm túc: "Được!"
Vậy là tôi lại điều mình giỏi nhất: chăm chỉ học tập, còn Tạ Trầm trở thành thầy giáo riêng của tôi.
Giữa quá trình ôn luyện căng thẳng, trường tổ chức một trận đấu bóng rổ để giải tỏa áp lực cho học sinh.
Tạ Trầm đại diện lớp tôi ra sân.
Khuôn mặt của Tạ Trầm vốn đã khiến nhiều phải phát cuồng, vì có rất nhiều người cổ vũ cho cậu ta.
Bình thường Tạ Trầm luôn giữ vẻ lạnh lùng, nên đây là cơ hội duy nhất để mọi người có thể cổ vũ cậu ta một cách chính đáng.
Giữa đám đông, tôi cầm một chai nước, ngoan ngoãn quan sát cậu ấy thi đấu.
Tạ Trầm liếc tôi, nụ của cậu ta khiêu khích, phóng khoáng như một con công đang khoe đuôi.
Điều đó càng khiến các hét cuồng nhiệt hơn.
Trận đấu bắt đầu, Tạ Trầm tấn công rất mạnh mẽ, khiến đối thủ chỉ có thể cố gắng phòng ngự một cách chật vật. Tôi theo mà thầm cảm thán, cậu ta thật sự toàn năng.
Nửa chừng trận đấu, đến giờ nghỉ giữa hiệp.
Có rất nhiều người mang nước đến cho Tạ Trầm, cậu ta đều từ chối từng người một.
Tôi đứng ở phía ngoài, loay hoay mở nắp chai nước rồi tiến lại gần cậu ta.
Nhưng còn chưa kịp tới nơi thì một cầu thủ trong đội của Tạ Trầm đã cầm lấy chai nước từ tay tôi.
Người đó thở hổn hển, trông rất kiệt sức: "Cảm ơn nhé , nước của đến thật đúng lúc."
Tôi định nước này không phải cho cậu ấy, thấy cậu ấy kiệt sức như , tôi không nỡ từ chối.
Chỉ là khi ngẩng đầu lên, tôi bắt gặp ánh mắt trách móc của Tạ Trầm.
Còn chưa kịp giải thích, trận đấu lại bắt đầu.
15
Hiệp hai của trận đấu, Tạ Trầm bỗng dưng chơi với một khí thế mạnh mẽ hơn hẳn, gần như cướp lấy mọi pha bóng, không để cho đối thủ một cơ hội nào.
Bất kỳ ai cũng có thể cảm nhận sự tức giận từ người cậu ta.
Cậu ta áp đảo hoàn toàn đội , khiến không chỉ đối thủ mà cả đồng đội cũng ngỡ ngàng.
"Cậu ta sao thế? Sao tự nhiên lại chơi quyết liệt như ? Chơi liều mạng à?"
Một đồng đội khác lau mồ hôi trên trán: "Ai mà biết ? Tạ Trầm vốn lạnh lùng, ai mà hiểu nổi cậu ta đang nghĩ gì. Cậu ấy ít khi chuyện, bọn mình cũng không dám hỏi."
Đến những giây cuối cùng, Tạ Trầm kết thúc trận đấu bằng một cú ném ba điểm hoàn hảo, đưa trận đấu đến một kết thúc không thể bàn cãi.
Trận đấu kết thúc, khi mọi người đã dần tản đi, tôi tiến lại gần Tạ Trầm.
Cậu ta đang mặc áo thi đấu số 3, lúc này gió dường như cũng ưu ái cậu ta thêm vài phần.
"Tạ Trầm."
Cậu ta đút tay vào túi quần, giọng mang theo chút hờn dỗi: "Làm gì? Con nhỏ vô tâm, mang nước cho người khác mà không mang cho tôi."
"Tạ Trầm, cậu cúi xuống đi."
"Cậu bảo tôi cúi là tôi cúi à?"
Tôi nheo mắt cậu ta: "Cậu sẽ cúi mà."
Tạ Trầm khẽ chửi thầm: "Chết tiệt, đừng tôi như thế."
Cuối cùng, cậu ta ngoan ngoãn cúi xuống: "Đúng là tôi chịu thua cậu rồi."
Tôi lấy khăn giấy lau mồ hôi trên trán Tạ Trầm, rồi ghé sát tai cậu ta, nghiêm túc: "Tạ Trầm, hôm nay cậu tuyệt lắm. Cú ném ba điểm cuối cùng rất đẹp, đúng là không hổ là cùng bàn của mình!"
Đôi mắt tôi sáng lấp lánh khi , khiến Tạ Trầm vội vàng đứng thẳng lên, vành tai cậu ta bỗng nhiên đỏ lên.
Sợ cậu ta ngại, tôi định quay người bước đi, Tạ Trầm đột nhiên kéo nhẹ góc áo tôi.
Giọng cậu ta bối rối: "Nói thêm chút nữa cũng mà."
Bạn thấy sao?