Tôi cầm cốc nước lên không ngừng uống, mãi cho đến khi tôi ngừng ho, Giang Triều Du mới thu lại ánh .
"Bạn học này, tôi không muốn ngồi ăn cùng bàn với một người khác giới xa lạ, nếu tôi thấy thì sẽ ghen, không chừng bệnh của ấy lại càng nghiêm trọng hơn."
Nói xong, hắn chậm rãi mà bưng đĩa cơm đi mất, lúc đi ngang qua bên cạnh tôi cũng không hề dừng bước lại dù chỉ một giây.
Không bao lâu sau, tôi nhận tin nhắn mà hắn gửi tới, chỉ có mấy chữ, lời ít ý nhiều.
"Chuyện đã điều tra manh mối, chờ tôi thu thập xong chứng cứ sẽ ngay lập tức giao cho em."
Mấy lời ít ỏi, giọng điệu như là đang giải quyết việc chung.
Đây là lần đầu tiên tôi nhận tin tức của hắn trong suốt nhiều ngày qua.
Tôi biết, trong lòng hắn vẫn còn rất tức giận.
Trương Nghiên ở bên cạnh dựng thẳng lỗ tai mà lắng nghe toàn bộ câu chuyện, giống như chỉ có hít drama mới khiến sống tốt .
"Giang Triều Du mà lại có sao? Rốt cuộc là nữ sinh nào có thể nắm thóp ta ?"
Tôi thở dài: "Nếu như, tôi chỉ là nếu như thôi nhé, nếu như cậu vì hiểu lầm mà tổn thương sâu sắc đến một người, cậu sẽ dỗ người đó như thế nào?"
Trương Nghiên nháy mắt mấy cái: "Tớ cũng sẽ đi hỏi khắp nơi giống như cậu bây giờ đó."
"..."
Cô ấy tặc lưỡi: "Tiểu Cẩn, cậu mà cũng hay quá nhỉ, đừng cậu định trap girl đi lừa gạt cảm của người khác đó nhé?"
Sao lời này nghe cứ thấy khó chịu thế nào ấy nhỉ?
"Cứ coi như là đi... Tớ bây giờ không biết cách nào để dỗ dành người đó nữa."
Cô ấy chằm chằm vào tôi hết nửa ngày, dò hỏi: "Cậu đừng với tớ, người bị cậu lừa gạt cảm là Giang Triều Du đó nhé?"
Tôi thành thật gật đầu.
Cô ấy lập tức trừng to hai mắt, hai tay nắm lại thành nắm .
"Thì ra là cậu, mở lớp đi, tớ quỳ xuống thỉnh giáo liền đây!"
Tôi lúng túng gãi đầu, thành tâm hỏi: "Vậy tớ phải dỗ thế nào bây giờ?"
Cô ấy suy nghĩ một chút.
"Loại thiếu gia như ta thì chắc chắn không thiếu gì mấy đồ quý giá, những vật nhỏ bé thủ công đôi khi lại càng có ý nghĩa hơn... Nếu không thì cậu chút đồ ngọt dỗ dành ta xem sao?"
Trước đó tôi rất thích tìm tòi nghiên cứu cách các loại đồ ngọt khác nhau rồi cho bè nếm thử, bọn họ đều đồng lòng mà khen ngon không ngớt.
Tôi vẫn luôn rất tự tin với tay nghề bánh ngọt của mình.
Đây đúng là một ý kiến không tồi.
Vốn định cuối tuần về nhà sẽ một món đồ ngọt nào đó cho hắn, không ngờ rằng lại có chuyện ngoài ý muốn xảy ra.
12
Nhà của tôi ở một khu phố cổ, ở đây đa số đều là những khu dân cư cũ kỹ, đèn đường đã lâu không sửa chữa, chỉ có thể mò mẫm trong bóng tối mà đi.
Con đường này từ nhỏ đến lớn tôi đã đi qua không biết bao nhiêu lần, hôm nay lại bất ngờ cảm thấy tim đập nhanh vô cùng.
Sau lưng giống như có đôi mắt của ai đó đang chằm chằm vào tôi, khiến cả người tôi run lên.
Tôi theo bản năng mà bước nhanh hơn.
Đột nhiên, có sức người nào đó vô cùng mạnh mẽ mà che mũi miệng của tôi lại, mũi tôi ngập tràn mùi hương quái dị.
Chỉ trong chớp mắt, cả người tôi liền xụi lơ.
Tôi mất hết sức lực, muốn cố gắng mở miệng kêu cứu lại không phát ra bất kỳ âm thanh nào.
Người đó từ phía sau kéo tay tôi, lôi tôi lên một chiếc xe tải cũ nát đỗ ở bên cạnh.
Não tôi bắt đầu trở nên mơ hồi dưới tác dụng của thuốc mê.
Trong chút tiềm thức còn sót lại, tôi dường như nghe gã ta nhắc tới ba chữ "Giang Triều Du".
Tôi đưa đến một nhà máy bỏ hoang, vị trí xa xôi hẻo lánh, vô cùng vắng vẻ và hoang vu.
Gã ta trói tôi vào cây cột chịu lực bên trong nhà xưởng, tiếng xích sắt trong giữa một vùng hoang vu vắng lặng trở nên vô cùng quỷ dị.
Cuối cùng tôi cũng thấy rõ dáng vẻ của người kia.
Dáng người cao lớn, thắt lưng thô kệch, toàn thân đầy cơ bắp, chính là cái gã từng đánh nhau với Giang Triều Du!
"Bạn học, chúng ta không quen không biết, sao lại kiếm chuyện với tôi?"
Vẻ mặt gã ta đầy u ám, con dao trong tay gã ta bén ngót.
"Không quen không biết? Tôi là tốt của em đó nha, nó còn bị tôi lừa ba vạn tệ đấy."
"Vốn dĩ chuyện tôi trộm ảnh của Giang Triều Du để lừa tiền đang tiến hành thuận lợi không chê vào đâu , nếu không phải là bởi vì thì sao hắn ta lại phát hiện ra hả?"
Bạn thấy sao?