1,
Trường trung học An Bình là nơi lưu giữ những kỷ niệm đẹp nhất trong cuộc đời của nhiều thế hệ học sinh tiếp nối nhau.
Dưới những tán cây phượng vĩ rợp bóng mát, trên dãy hành lang đầy nắng vàng, nơi các cậu học trò hồn nhiên chạy nhảy, có một nhỏ tên Hạ Vy.
Hạ Vy không phải người nổi bật trong mắt bè.
Cô luôn bước đi với dáng vẻ bình thản, ánh mắt thoáng chút mơ màng.
Đôi khi, thích ngồi bên cửa sổ lớp học, ngắm bầu trời và vẽ lại những đám mây phiêu lãng.
Với Hạ Vy, sự lặng lẽ chính là chiếc vỏ bọc an toàn nhất, nơi có thể giấu đi những cảm mong manh và những nỗi buồn chẳng ai hay biết.
Nhưng đâu đó giữa thế giới bình yên của , có một ánh mắt luôn dõi theo – Dương Khải, chàng trai ngồi bàn cuối với nụ rạng rỡ và tài năng chơi guitar khiến trái tim bao thổn thức.
Dương Khải là tâm điểm của mọi sự ý, luôn mang đến tiếng và sự náo nhiệt trong lớp học.
Thế , giữa đám đông huyên náo ấy, đôi mắt của cậu lại luôn hướng về một góc nhỏ nơi Hạ Vy đang lặng lẽ vẽ.
Dương Khải lần đầu ý đến Hạ Vy vào một buổi chiều tan học.
Cậu thấy ngồi bên gốc cây bàng, tay cầm quyển phác thảo nhỏ, đôi mắt dõi theo những chiếc lá chao nghiêng trong gió.
Cậu nhận ra, mà mọi người tưởng như vô hình lại có một thế giới riêng rực rỡ, cũng thật tĩnh lặng.
Từ khoảnh khắc đó, cậu bắt đầu quan tâm đến , từng chút một, theo cách mà chính cậu cũng không ngờ tới.
Cậu thường tìm cớ đi ngang qua bàn Hạ Vy, đôi khi lặng lẽ để lại một gói bánh nhỏ hay cây kẹo mút.
Khi thấy thích thú cầm chúng lên, khóe miệng khẽ cong thành một nụ , trái tim cậu dường như lỡ mất một nhịp.
Dương Khải cũng thường giả vờ mượn bài tập để có cơ hội trò chuyện với , dù chỉ là vài câu ngắn ngủi.
Nhưng với Hạ Vy, sự xuất hiện của cậu giống như một làn gió lạ, mang theo chút ấm áp khiến không biết nên phản ứng thế nào.
Một ngày nọ, trong giờ sinh hoạt cuối tuần, Dương Khải bất ngờ đứng trước lớp và cất tiếng hát một bài nhạc tự sáng tác.
Những ngón tay cậu lướt trên cây đàn guitar, giai điệu ngọt ngào vang lên, và từng câu từng chữ trong bài hát như dành riêng cho một người đặc biệt.
Hạ Vy ngồi im, trái tim đập rộn ràng khi nhận ra ánh của Dương Khải hướng về phía mình.
Từ đó, giữa hai người dần hình thành một mối liên kết đặc biệt.
Những buổi chiều bên sân trường vắng, cậu thường tìm để chia sẻ những câu chuyện nhỏ nhặt, hay cùng nhau ngồi yên lặng ngắm hoàng hôn buông xuống.
Trong sự tĩnh lặng ấy, họ dần hiểu nhau, và một cảm trong trẻo bắt đầu nảy nở.
Hạ Vy biết, thế giới của không còn đơn như trước.
Còn Dương Khải, cậu tìm thấy trong sự yên bình mà mình luôn khao khát.
Họ không cần những lời hoa mỹ hay hành phô trương.
Chỉ cần sự hiện diện của nhau là đủ để mùa hè ấy trở nên thật ngọt ngào và đáng nhớ.
Bạn thấy sao?