Bạn cùng bàn của tôi là một chàng trai nổi tiếng với vẻ ngoài đẹp trai và lạnh lùng. Nhưng ngoài việc đánh nhau cực kỳ hung hãn, cậu ta còn là một kẻ không có mắt nhìn người.Tôi luôn dè chừng khi tiếp xúc, sợ vô tình chọc giận cậu ta.Thế nhưng, vào một buổi muộn sau giờ tan học, khi tôi quay lại trường, phòng học vốn dĩ phải trống vắng giờ đây lại chật kín những kẻ thường ngày khó bảo.Ngay giữa đám đông, cậu bạn cùng bàn lạnh lùng của tôi ngồi khoanh tay với vẻ mặt đầy tự mãn: “Có gì đáng để khoe chứ? Còn chẳng đẹp bằng Cẩn Nhất nhà tao.”Tôi đứng ở ngoài cửa, không dám cắt ngang màn phông bạt của cậu ta. Bởi vì, tôi chính là Cẩn Nhất.
Bạn có thể để lại đánh giá chi tiết bên dưới. Phần này dành cho bình luận của độc giả và không liên quan đến đánh giá 5 sao ở đầu trang.
Chưa có đánh giá nào.
Bình luận
Bạn thấy sao?