9
“Không cần nữa, A Yến. Em chưa từng hối hận khi nhận lời tỏ của , chưa từng hối hận khi ở bên . Nhưng nếu có thể lại, em thà chưa từng .”
A Yến cuối cùng cũng bật khóc nức nở, ánh mắt của Dịch Yến Lễ thoáng lộ chút xót xa, rồi nhanh chóng trở lại bình thường.
Cuối cùng A Yến khóc đến mức gần như ngất đi, tôi đành dìu cậu về nhà mình.
Tôi nấu cho cậu một bát hoành thánh, đặt trước mặt cậu, : “Ăn chút gì đi.”
A Yến úp mặt sâu vào hai bàn tay, giọng khàn đặc và nghẹn ngào: “Anh không ăn.”
Tôi vỗ nhẹ lên vai cậu, an ủi: “Thật ra như cũng tốt mà. Lâm Nguyệt xinh đẹp, dáng chuẩn, tính cách dịu dàng. Không bao lâu nữa, con của hai người sẽ chào đời. Em tin rằng nhất định sẽ trở thành một người cha tuyệt vời.”
“Nhưng, tất cả những điều đó không còn liên quan đến em nữa.”
A Yến buồn bã .
“Em không quan tâm nữa, A Yến. Em đã không còn .”
Thật ra câu này tôi thốt ra cũng có chút tâm lý trả đũa. Tôi không còn nữa, A Yến mười tám tuổi vẫn còn tôi thật lòng.
Tôi vào gương mặt trẻ trung ấy, trong con ngươi đen láy của cậu hiện lên hình ảnh phản chiếu của tôi. Cậu tôi ngốc nghếch như thế, khiến tôi mềm lòng, khiến tôi muốn rơi nước mắt. Đột nhiên, tôi cảm thấy hối hận.
Lẽ ra tôi không nên thật với cậu vào lúc này. Lẽ ra tôi nên rằng cuộc sống của chúng tôi rất hạnh phúc, nên để cậu quay về thời không của mình, rồi để ấy của mười ba năm sau cưới tôi một lần nữa khi tôi hai mươi sáu tuổi.
“Không sao đâu, A Yến. Anh rồi sẽ hạnh phúc. Em bây giờ cũng rất hạnh phúc.”
Tôi chống cằm, ánh mắt bình tĩnh cậu.
A Yến bưng bát hoành thánh, chậm rãi ăn từng thìa một.
Tôi ngồi bên cạnh, tra cứu tài liệu, cố gắng tìm cách giúp cậu quay về thế giới của mình.
Một đêm trôi qua tôi vẫn không tìm ra manh mối nào. Chuyện xuyên không này quá kỳ lạ, thông tin tìm thấy trên mạng toàn là truyền thuyết đô thị hoặc chuyện lãng mạn.
Tóm lại, chẳng có chút thông tin hữu ích nào.
Tôi vào gương, đầu tóc rối bù, mở cửa ra, uể oải: “A Yến, có lẽ phải ở đây thêm một thời gian nữa. Em chưa tìm ra cách đưa quay về.”
Câu vừa thốt ra đã phải dừng lại, vì phòng khách trống rỗng, chỉ có chiếc chăn trên sofa vẫn còn lộn xộn, chứng tỏ nơi đây vài tiếng trước từng có người.
Tôi chạm vào chăn, lạnh ngắt, không biết cậu đã rời đi từ lúc nào.
Tôi định gọi điện cho cậu, phát hiện điện thoại dự phòng của tôi bị ném trên thảm. Tôi ngồi xuống nhặt lên.
Khi đứng dậy, tôi cảm thấy như mình vừa quên điều gì đó.
Nhìn chiếc chăn trên sofa, tôi lẩm bẩm: Tại sao mình lại đặt chăn trên sofa nhỉ?”
10.
Nhưng tôi chẳng thể nhớ ra điều gì.
Tôi vỗ nhẹ vào đầu mình, có lẽ dạo này công việc quá bận rộn, rất nhiều chuyện tôi đều nhớ không rõ.
Tôi vẫn đi như thường lệ, thân gửi cho tôi một tin tức sốc vô cùng.
“Này, cậu biết không? Dịch Yến Lễ lại đổi rồi đấy.”
Tôi bỗng thấy hứng thú, trả lời : “Cái gã công tử đa ấy, đây đã là thứ năm ta đổi trong năm nay rồi nhỉ.”
Bạn tôi : “Ai bảo không phải, may mà cậu không cưới ta. Nhưng đến giờ tớ vẫn không hiểu, tại sao hai người chỉ ở bên nhau đúng một ngày rồi chia tay nhỉ? Rõ ràng là ta đã chủ tỏ mà.”
Tôi bĩu môi, : “Tớ cũng không biết. Hôm trước còn tỏ thắm thiết, hôm sau đã đột nhiên quay ngoắt, lời chia tay. Nhưng mà tớ cũng không thích ta nhiều lắm, chia tay thì chia tay thôi.”
Bạn tôi gửi mấy biểu tượng cảm , : “Xì, tên tra nam này. Dù sao thì cậu coi như đã thoát khỏi kiếp nạn rồi.”
Tôi cũng cảm thấy như .
Tôi đã dối . Thật ra ngày đó tôi rất thích Dịch Yến Lễ. Hôm ấy tỏ , tôi vui đến mức suýt không ngủ .
Nhưng vào lúc nửa đêm, tôi bỗng mơ một giấc mơ.
Người bên cạnh cất tiếng.
Khi tỉnh dậy, toàn thân tôi ướt đẫm mồ hôi.
Giấc mơ đó quá chân thật, chân thật đến mức giống như từng xảy ra.
Đúng lúc ấy, Dịch Yến Lễ tìm tôi, rằng tối qua uống say, bảo tôi đừng để tâm lời . Tôi biết đó là lời chia tay, nên đã đồng ý ngay lập tức.
Sau đó, chúng tôi tiếp tục bè, Dịch Yến Lễ đối xử với tôi rất tốt, như thể đang bù đắp điều gì đó.
Rồi mọi người đều trưởng thành, mỗi người có gia đình riêng. Tôi cũng lấy một người đàn ông môn đăng hộ đối, ấy rất tốt, thương và chung thủy.
Nhưng Dịch Yến Lễ vẫn chưa có chính thức nào. Theo lời ấy: “Đi qua ngàn đóa hoa, người dính đầy lá cây.”
“Hạ Hạ, em hạnh phúc chứ?”
Một câu bỗng vang lên trong đầu tôi, tôi vô thức trả lời câu ấy.
“Em hạnh phúc mà.”
Sau đó, giọng ấy biến mất.
Tôi gãi đầu, kể lại chuyện này cho chồng.
Chồng tôi lo lắng, nhắn tin: “Bảo bối, sẽ đến đón em ngay. Dạo này em chắc là mệt quá, để đưa em đi bệnh viện kiểm tra nhé. Chờ .”
Bất chợt, giọng ấy lại vang lên.
“Vậy thì tốt rồi.”
Tác giả: Mặc Quản Lao Tử
Bạn thấy sao?