Quay lại chương 1 :
Tôi nhanh tay tháo kính của ra. Khi thấy gương mặt sau kính, tôi sững người: “Mắt sưng thế này, đánh nhau với ai à?”
A Yến không , tôi khoanh tay, lạnh lùng .
Trước đây, chỉ cần tôi là A Yến biết tôi giận, rồi sẽ giống một cún nhỏ đáng thương xin tha lỗi.
Lần này cũng không khác, tôi bằng ánh mắt ướt át, uất ức : “Hôm qua ấy đến. Lúc em ngủ say, bọn đã đánh nhau.”
Tôi biết “ ấy” là ai – Dịch Yến Lễ.
“Anh ấy đến thì kệ ấy, sao phải đánh nhau với ta?”
A Yến thoáng buồn bã, : “Anh chỉ muốn hỏi ấy, tại sao lại đối xử với em như .”
Tôi lườm A Yến: “Không còn nữa thì sao, có gì để hỏi. Vì chuyện đó mà đánh nhau à?”
A Yến tôi đầy kinh ngạc, : “Sao có thể không ? Anh đã đợi để cưới em suốt hơn mười năm, em với cũng tự nhiên như hít thở, sao có thể không là không ngay ? Đó mà gọi là lý do à?”
Phải rồi, đó là lý do gì? Rõ ràng trước đây tôi đến thế, rõ ràng tôi là duy nhất, là tất cả, mà sao đột nhiên lại thay đổi?
Rõ ràng từng đến chết đi sống lại, sao bây giờ lại buông tay dễ dàng đến thế?
Tôi cắn môi, : “A Yến, con người rồi sẽ thay đổi.”
“Không thay đổi, chỉ em!”
A Yến gào lên, nước mắt rưng rưng, đọng trên hàng mi.
Anh nức nở, như hỏi chính mình: Tại sao lại thay đổi?”
Tôi rút khăn giấy đưa , không biết đã qua bao lâu, mới bình tĩnh lại.
“Chúng tôi đánh nhau vì ấy không muốn ở lại đây, muốn quay về nhà họ Dịch. Anh đồng ý, đưa ra một cầu, ấy không chịu.”
7.
“Yêu cầu gì?”
Tôi hỏi.
A Yến ngẩng đầu lên, ánh mắt trầm tĩnh tôi: “Tôi cầu ấy ly hôn với người phụ nữ đó, rồi quay lại theo đuổi em.”
Tôi lườm cậu một cái, : “Đáng đời, người ta đang hạnh phúc mà. Cậu bắt họ ly hôn, nếu là tôi, tôi cũng đánh cậu một trận.”
A Yến ngẩn ra, gần như hét lên: “Không thể nào, nếu không phải ở bên em, cả đời này cũng không thể hạnh phúc!”
Nói xong, cậu liền sải bước ra khỏi nhà tôi.
Tôi vội chạy theo, cậu trẻ tay dài chân dài, lại năng , chỉ trong chớp mắt đã biến mất khỏi tầm mắt tôi.
Tôi phiền lòng gọi điện cho mẹ Dịch, kể cho bà hình hiện tại.
Mẹ Dịch lo lắng không thôi, gấp giọng : “Nếu để người ngoài thấy A Yến, chắc chắn sẽ xảy ra chuyện lớn. Hạ Hạ, xem như mẹ… dì cầu xin con, con nhất định phải tìm A Yến.”
Không thể từ chối lời cầu xin của mẹ Dịch, tôi đành ra ngoài tìm A Yến.
May mà cậu ấy đang dùng chiếc điện thoại dự phòng tôi từng để lại, tôi có thể tra vị trí.
Nhìn thấy vị trí hiện tại của cậu ấy, tôi suýt xỉu.
Cái tên bướng bỉnh đó lại chạy thẳng đến công ty nhà họ Dịch.
Tôi vội vã lái xe đến, vừa đến sảnh đã bị chặn lại. Sau ba năm xa cách, người của công ty Dịch đã không còn nhận ra tôi, dù có nhận ra, nhớ lại những rắc rối tôi và Dịch Yến Lễ từng ra, cũng không ai dám để tôi vào.
“Ồ, chẳng phải là chị Triệu Hạ sao? Chị đến đây gì ?”
Người lên tiếng là Lâm Nguyệt, ta vuốt ve bụng bầu không mấy lộ, đắc ý tôi.
Lễ tân vội vàng báo cáo hình, ta ra vẻ bà chủ: “Đi thôi, tôi dẫn chị lên.”
Vì A Yến, tôi đành cắn răng lên thang máy.
“Chị Triệu Hạ, chị có biết ở Bình Thành chỗ nào có trung tâm chăm sóc sau sinh tốt không? Đây là lần đầu tiên tôi sinh con, lo lắng lắm. Tôi nhớ chị từng ở cữ, có kinh nghiệm, có thể chỉ cho tôi không?”
Tôi bất ngờ quay đầu, trừng mắt Lâm Nguyệt. Cô ta còn dám nhắc đến chuyện đó.
Nếu không phải ta xô tôi ngã, nếu không phải ta sai bảo vệ đá tôi mấy cú, sao tôi có thể mất con, sao tôi có thể mãi mãi không thể mẹ nữa.
Tôi bước lên, tiến về phía ta. Lâm Nguyệt lùi lại một bước, rất nhanh đã bị ép sát vào thang máy.
Bạn thấy sao?