A Yến im lặng rất lâu, lâu đến mức tôi không kìm liếc gương mặt cậu qua kính chiếu hậu.
Cuối cùng, cậu cất giọng trầm thấp hỏi: “Có thể kể cho nghe chuyện đã xảy ra không?”
Tôi nghĩ mình không nên , có những lời đã kìm nén rất lâu, thực sự muốn có người để trút bầu tâm sự.
Tôi giả vờ bình thản, lau đi giọt nước mắt nơi khóe mắt, : “Chuyện này dài lắm, sẽ không thấy hứng thú đâu.”
Xe dừng lại, A Yến nắm tay tôi, đan chặt mười ngón tay vào nhau: “Không, chỉ cần là chuyện của em, không muốn bỏ lỡ dù chỉ một chút.”
Tôi mở một chai rượu, cụng ly với A Yến.
“Nói chuyện mà không có rượu thì sao . Nhưng vẫn chưa đủ tuổi, uống nước trái cây đi. Để em nghĩ xem nên kể thế nào.”
Tôi nuốt một ngụm rượu đắng, quyết định kể từ đầu.
“Năm hai mươi bốn tuổi, sau bảy năm nhau, chúng ta kết hôn. Lúc đó đã có vị trí nhất định trong công ty, nên hôn lễ tổ chức rất hoành tráng, mang đầy màu sắc thương mại. Anh sau này sẽ bù cho em một đám cưới ngoài trời, đã ba năm sau khi ly hôn, vẫn chưa thực hiện lời hứa ấy. Tuy nhiên, hôn lễ của và Lâm Nguyệt sau này thì đúng là ngoài trời, không biết là ý của ai trong hai người.”
“Năm thứ hai sau kết hôn, bắt đầu về nhà muộn. Anh luôn bận công việc, em cũng chẳng để tâm. Cho đến một hôm nửa đêm, em bất ngờ bị sốt, vội vàng chạy về, em phát hiện trên cổ áo có dấu son môi. Cũng chính lúc đó, em mới biết đã đổi một thư ký xinh đẹp mới – chính là Lâm Nguyệt.”
“Sau khi khỏi bệnh, em đòi ly hôn. Anh không đồng ý, rằng biết lỗi, sẽ không tái phạm. Anh sẽ đổi thư ký khác, và quả thật có đổi… chỉ trên công việc, còn trên giường thì không. Sau đó, Lâm Nguyệt tìm đến em, ta có thai, muốn em nhường chỗ cho ta.”
“Trong lúc đôi co, ta đẩy em ngã xuống đất. Cũng chính lúc đó, em mới phát hiện mình cũng đang mang thai. Đứa bé không giữ , vì nể Lâm Nguyệt đang mang thai mà không truy cứu trách nhiệm của ta. Em và cãi nhau to, thậm chí đã ra tay với em.”
“Trớ trêu nhất là, Lâm Nguyệt vốn không hề có thai, chỉ là cố ý sự. Còn em, thì mãi mãi không thể mẹ nữa.”
“Sau đó hai năm, chúng ta ngày nào cũng cãi nhau vì chuyện ly hôn. Cuối cùng, có một ngày đồng ý, và chúng ta vội vàng đến cục dân chính để ký giấy.”
6.
Tửu lượng của tôi không tốt, đến đây đã hơi ngà ngà say.
Không biết có phải do men rượu hay không, tôi cứ cảm thấy khóe mắt nóng rát.
A Yến giật lấy ly rượu trên tay tôi, ôm tôi vào lòng.
Mùi cỏ xanh dễ chịu trên người khiến tôi bất giác nhớ đến cậu thiếu niên mười tám tuổi mặc áo sơ mi trắng, vành tai đỏ bừng, cẩn thận cầm bó hoa hỏi tôi có thể không.
Dưới làn nước mắt mờ ảo, trước mắt tôi dường như xuất hiện hai bóng dáng Dịch Yến Lễ – một của mười tám tuổi, một của ba mươi tuổi – rồi dần dần nhập một.
Giọt lệ ấy cuối cùng cũng rơi xuống.
Tôi không cam lòng nhắm mắt lại, hỏi: “Dịch Yến Lễ, sao lại đối xử với tôi như thế?”
Không ai trả lời tôi, ý thức tôi cũng chìm sâu vào cơn sóng mê man.
Khi mở mắt ra lần nữa, căn phòng vẫn tối đen. Tôi chống đầu vốn đang đau nhức vì say, bật màn hình điện thoại.
Hóa ra đã mười giờ sáng.
Tôi với mái tóc bù xù như tổ quạ bước ra khỏi phòng, trong bếp, A Yến đang quay lưng bận rộn gì đó.
“Anh đang gì đấy?”
A Yến khựng lại, không quay đầu, : “Em dậy rồi à, đang nấu ăn cho em.”
Dịch Yến Lễ mười tám tuổi biết nấu ăn sao?
Tôi cố nhớ lại, đáp án là không.
Tôi chạy qua : “Anh nấu nướng gì chứ, không thể gọi đồ ăn ngoài à?”
A Yến quay đầu lại, ngơ ngác hỏi: “Nhưng không biết dùng điện thoại của các em.”
Cũng đúng, thời xuyên tới vẫn còn dùng điện thoại cơ bản thôi.
“Nhưng giữa ban ngày trong nhà mà đeo kính râm gì ?”
Tôi chiếc kính bất thường trên mặt A Yến, nghi hoặc hỏi.
A Yến xấu hổ gãi mũi: “Ờm, sáng dậy mắt hơi sưng.”
Nói dối.
Từ nhỏ đến lớn, mỗi lần dối đều gãi mũi.
Chương 6 tiếp :
Bạn thấy sao?