Thấy con trai kiên quyết như , mẹ bật khóc van xin:
“Vân Hạ, đây là con ruột của con đấy, con thật sự nỡ lòng bỏ nó sao?
“Mẹ biết con đau lòng vì Thẩm Y Noãn ly hôn với con, dù con có gì, ấy cũng không quay lại đâu.”
“Với con, không ai quan trọng hơn Nô Nô. Mẹ, con hối hận rồi.”
Giang Vân Hạ nghẹn lại, nuốt xuống nỗi đau xót, bế đứa trẻ mới một tháng tuổi ra khỏi nhà một cách cứng rắn.
Chuyện này xôn xao trong giới của họ, bị bàn tán suốt một thời gian dài.
Có người Giang Vân Hạ quá tàn nhẫn, cũng có người cho rằng quá si .
Dù sao thì nhà họ Giang cũng trở thành trò cho thiên hạ.
________________________________________
Nửa năm sau, Giang Vân Hạ tra ra địa chỉ nơi tôi đang sống.
Khi định đến tìm tôi, lại bị em họ của mình, Cố Nhiễm, ngăn cản.
Cố Nhiễm, vốn là đàn chị của tôi ở đại học, cũng là người đã chăm sóc tôi trong thời gian tôi ở nước ngoài.
“Anh, đừng đến nữa. Nô Nô đã , nếu đến, ấy sẽ đi.”
“Anh từng Nô Nô đến thế nào, mọi người đều thấy rõ. Sao có thể phạm sai lầm lớn như trong chuyện này chứ?”
Đối diện với câu hỏi của em họ, Giang Vân Hạ không thể gì.
Thời gian không bao giờ cho cơ hội quay lại lần nữa.
Một lúc lâu sau, Giang Vân Hạ khẽ hỏi:
“Cô ấy sống thế nào?”
“Rất tốt, ăn uống đầy đủ, ngủ ngon, còn tăng cân nữa.”
Giang Vân Hạ nở một nụ khổ, lộ ra chiếc cằm nhọn hẳn đi.
“Vậy là tốt rồi. Em chăm sóc ấy giúp nhé.”
Sau khi cúp điện thoại, niềm vui khi tìm lại tung tích của mới dần lan tỏa trong lòng Giang Vân Hạ.
Anh ngồi trong căn nhà tối tăm, bật lớn.
“Tìm ấy rồi, thật tốt.”
11
Ở bên kia, Cố Nhiễm đặt điện thoại xuống với vẻ bực bội, buột miệng chửi vài câu.
Tôi bật người phụ nữ đến giờ vẫn chưa nguôi giận, nhẹ nhàng khuyên nhủ:
“Ngay cả em còn không bận tâm, sao chị lại giận dữ như ?”
“Sao có thể không giận? Lúc trước em và họ chị nhau mặn nồng đến thế, sao lại đến mức này chứ?”
Những người biết chuyện tôi và Giang Vân Hạ chia tay đều cảm thấy tiếc nuối cho chúng tôi.
Nhưng duyên phận đã hết, không thể tiếp tục nữa.
Cố Nhiễm là người thân nhất của tôi, có những chuyện chỉ ấy mới dám hỏi tôi.
Ánh mắt ấy dừng lại trên bụng tôi, nhẹ giọng hỏi:
“Nô Nô, đứa trẻ này em định thế nào? Không cho họ chị biết à?”
Tôi vuốt ve đứa trẻ chỉ thuộc về riêng mình, ánh mắt đầy vẻ dịu dàng.
Đứa trẻ ngày đó, tôi đã không bỏ đi.
Ở khoảnh khắc cuối cùng, tôi đã hối hận.
Tôi không còn gia đình, cũng không còn Giang Vân Hạ, tôi không muốn sống quãng đời còn lại trong độc.
“Nó không có cha, chỉ có mẹ thôi.”
________________________________________
Một tháng sau, tôi sinh một bé .
Tôi có người mà tôi trân quý nhất trên thế gian này.
Vừa việc, vừa nuôi con , cuộc sống của tôi trôi qua ấm áp và hạnh phúc.
Ngày đó, tôi đã góp cổ phần kỹ thuật vào công ty của Cố Nhiễm, bây giờ công ty phát triển rất tốt.
Tôi có đủ khả năng để mang đến cho con mình một cuộc sống sung túc.
Thời gian thấm thoắt trôi, con tôi đã năm tuổi.
Dưới áp lực từ Cố Nhiễm, Giang Vân Hạ không dám đến tìm tôi.
Nhưng mỗi tháng, đều nhờ Cố Nhiễm hỏi thăm về hình của tôi.
Cố Nhiễm hỏi tôi, có nên cho biết không.
Tôi gật đầu.
Ngoài việc giữ bí mật về sự tồn tại của con , mọi thứ khác đều không có gì cần giấu giếm.
Vì sự thay đổi trong hoạt kinh doanh, công ty của Cố Nhiễm phải chuyển về nước.
Lần này ấy trở về để kết hôn.
Tôi, đương nhiên, cũng sẽ theo ấy về để tham dự đám cưới.
Con tôi phát triển chậm, trông nhỏ hơn những đứa trẻ cùng tuổi, và không giống Giang Vân Hạ chút nào.
Hơn nữa, đã có con trai.
Đối với con tôi, chắc cũng chẳng bận tâm.
12
Ngày trở về nước, do Cố Nhiễm có việc đột xuất, nhờ trai mình đưa mẹ con tôi về trước.
Khi máy bay hạ cánh, Giang Vân Hạ đứng bên ngoài đón tôi.
Vì Cố Nhiễm thường hay đến nhà tôi ăn cơm, trai của cũng đã quen thân với chúng tôi.
Khi ấy nắm tay con tôi bước ra, điều đó khiến Giang Vân Hạ hiểu lầm.
Lồng ngực Giang Vân Hạ nhói đau, như có thứ gì đó chặn trong cổ họng, khiến không thở nổi.
Nhìn thấy chúng tôi đi tới, phải dùng hết sức lực mới có thể ra vài từ:
“Em… đã về rồi?”
Tôi khẽ đáp “Ừm”, không thêm gì.
Thời gian trôi qua, những cảm đương cuồng nhiệt ngày xưa đã phai nhạt.
Khi thấy Giang Vân Hạ lần đầu tiên hôm nay, tôi biết rằng mình đã thực sự bước ra khỏi quá khứ.
Khi ra khỏi sân bay, Giang Vân Hạ đề nghị đưa tôi về.
Bạn trai của Cố Nhiễm, biết rằng ấy có thể đã hiểu lầm quan hệ giữa tôi và ta, cũng không giải thích.
Thay vào đó, ấy mỉm từ chối:
“Không phiền đâu, chúng tôi có xe rồi.”
Lên xe, tôi liếc qua gương chiếu hậu, thấy Giang Vân Hạ vẫn đứng đó, theo hướng xe rời đi.
Con tôi hỏi:
“Mẹ ơi, kỳ lạ đó là ai ?
“Chú ấy hình như sắp khóc rồi. Người lớn cũng biết khóc à?”
Tôi xoa mái tóc mềm mại của con , không ngoảnh lại :
“Chú ấy là của mẹ, có lẽ bị gió thổi vào mắt thôi.”
Một lát sau, Cố Nhiễm gọi điện cho tôi, rằng Giang Vân Hạ đã hỏi về con tôi.
Theo như kế hoạch chúng tôi đã bàn bạc, Cố Nhiễm với rằng con là đứa trẻ tôi nhận nuôi.
Giang Vân Hạ tin điều đó.
13
Cố Nhiễm về nước muộn hơn tôi vài ngày, vừa về đã bận rộn chuẩn bị cho đám cưới.
Phần lớn công việc ở công ty giao lại cho tôi.
Sau vài ngày chơi cùng con , tôi bắt đầu bận rộn với công việc mỗi ngày.
Không biết Giang Vân Hạ nghe địa chỉ nơi tôi sống từ đâu, mấy ngày nay xe của thường đậu dưới tòa nhà của tôi.
Mỗi lần đậu là suốt cả đêm.
Tôi giả vờ như không phát hiện, cũng không để tâm.
Một người giờ đây gần như xa lạ, đã không còn ảnh hưởng gì đến tôi nữa.
________________________________________
Ngày cưới của Cố Nhiễm, tôi dẫn con đến tham dự, bất ngờ gặp Giang Vân Hạ cùng bố mẹ .
Cố Nhiễm là em họ của Giang Vân Hạ, nhiều người trong giới của họ đều biết tôi.
Khi thấy tôi mang theo một đứa trẻ, những người đó bắt đầu xì xào.
Giang Vân Hạ cố che chắn ánh mắt dò xét từ họ, đồng thời chắn luôn ánh mắt đầy oán giận của mẹ dành cho tôi.
Những người không ưa mẹ của Giang Vân Hạ dĩ nhiên không bỏ qua cơ hội này.
Có người liền hỏi tôi:
“Cô Thẩm này, đứa trẻ này có phải là con của nhà họ Giang không?
“Bà Giang bây giờ có cả cháu trai, cháu , thật là đại phúc đấy!”
Tôi không để tâm đến cách họ hay về tôi, nếu liên quan đến con mình, tôi không thể nhịn .
Tôi mỉm người phụ nữ, rõ ràng nhỏ hơn mẹ Giang một tuổi khuôn mặt đầy nếp nhăn, nhẹ nhàng đáp:
“Bà mới là người thực sự có phúc đấy. Gia đình bà đúng là đông con cháu thật.”
Chồng của bà ấy vừa nhận lại đứa con trai thứ bảy từ bên ngoài, cậu bé chỉ mới mười tuổi.
Nghe , người phụ nữ lúng túng im lặng.
________________________________________
Sau chuyện đó, tôi có chút lo lắng rằng con mình sẽ bị họ nhận ra.
Vì , suốt buổi lễ, tôi cố giữ con tránh xa tầm mắt của gia đình Giang Vân Hạ.
Khi các nghi thức vừa xong, tôi định dẫn con rời đi trước.
Không ngờ, chỉ một phút không để ý, con tôi đã chạy đến trước mặt mẹ Giang.
Ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, bé :
“Bà ơi, bà không trừng mắt mẹ cháu nữa!”
14
Mẹ Giang sững sờ một lúc lâu, trên mặt lộ rõ vẻ không thể tin nổi.
Bà run rẩy đưa tay, chạm vào khuôn mặt con tôi.
“Nói bà nghe, cháu mấy tuổi rồi?”
Con tôi giơ bốn ngón tay lên, trả lời đúng như lời tôi đã dạy:
“Năm nay cháu bốn tuổi ạ.”
Ánh mắt mẹ Giang lập tức trở nên u ám, miệng bà lẩm bẩm:
“Giống quá, thực sự quá giống.”
Cô bé trước mặt này, trông giống hệt bà lúc còn nhỏ.
Tim tôi đập thình thịch, sắc mặt mẹ Giang rõ ràng không bình thường. Tôi lo bà sẽ phát hiện ra điều gì.
Vội vàng bước đến bên con , tôi định đưa bé đi.
Đúng lúc này, một cậu bé khoảng năm, sáu tuổi bất ngờ hét lên:
“Nói dối, lúc nãy cậu vừa bảo với tôi là cậu năm tuổi mà!”
Con ngước lên tôi, khuôn mặt đỏ bừng vì ngượng ngùng.
“Mẹ ơi, lúc nãy con quên mất ạ.”
Tôi nhắm mắt lại, chỉ có thể chấp nhận thực tại.
Nhưng trong lòng tôi tự nhủ, dù sao Giang Vân Hạ cũng đã có con trai, còn cha mẹ cũng đã có cháu trai.
Bất kể là ai, cũng không thể cướp con khỏi tay tôi.
________________________________________
Trong buổi lễ, Cố Nhiễm bị kéo ra hỏi han sự thật, ấy về phía tôi.
Tôi gật đầu với ấy.
Sau đám cưới, tôi và con cha mẹ Giang đưa về nhà cũ của gia đình.
Trên xe, mẹ Giang ôm chặt con tôi, không rời tay, vui mừng khôn xiết.
Cha Giang cũng hiếm khi nở nụ mãn nguyện như .
Người vui mừng nhất lại là Giang Vân Hạ. Từ đầu đến cuối, ánh mắt không hề rời khỏi con tôi.
Bạn thấy sao?