Toàn bộ sức lực như bị rút cạn, tôi phải dựa tay lên bàn ăn, đổ chiếc cốc nước.
m thanh “rắc” trong trẻo vang lên, như đập thẳng vào tim tôi, vỡ tan thành từng mảnh.
Giang Vân Hạ nghe tiếng , chạy vào và thấy cảnh tôi đang chao đảo, còn Tô Nguyệt Doanh nằm trên sàn kêu đau.
Ngày hôm đó, tôi sẽ mãi mãi không quên, lựa chọn đầu tiên của Giang Vân Hạ không còn là tôi nữa.
Tô Nguyệt Doanh tôi, nở một nụ đắc ý, nghĩ rằng mình đã chiến thắng.
Khi lướt qua bên tôi, Giang Vân Hạ chỉ dừng lại trong một khoảnh khắc ngắn ngủi.
Cuối cùng, vẫn vượt qua tôi, bế Tô Nguyệt Doanh đưa đến bệnh viện.
5
Khi rời đi, Giang Vân Hạ không tôi lấy một lần.
Tôi đứng tại chỗ rất lâu, mới dần chấp nhận sự thật rằng đã bỏ lại tôi.
Tôi theo họ đến bệnh viện, khi đến nơi, cha mẹ của Giang Vân Hạ cũng đã có mặt.
Hóa ra, chỉ có tôi là bị giấu, họ đã biết từ lâu rồi.
Thấy tôi bước vào, mẹ của lập tức giáng một cái tát lên mặt tôi.
“Nếu cháu trai tôi có chuyện gì, coi tôi tính sổ với thế nào!”
Giang Vân Hạ ngay lập tức che chắn trước mặt tôi, kéo tôi hoàn toàn ra sau lưng.
Thấy cảnh đó, mẹ càng tức giận hơn.
“Giang Vân Hạ, bình thường con chiều nó thì không sao, bây giờ nó muốn con trai con đấy!”
Giang Vân Hạ , trong giọng mang theo chút phẫn uất kìm nén.
“Vậy thì sao? Mất thì mất thôi.”
Nếu không phải vì họ lén lút giữ lại đứa trẻ này, Nô Nô sao lại buồn bã và đau khổ như ?
Không ai biết rằng, khi thấy cảnh Tô Nguyệt Doanh ngã xuống, phản ứng đầu tiên của lại là… vui mừng.
Đối với điều bất ngờ này, có chút hối hận.
Bác sĩ bước ra từ phòng bệnh, rằng đứa trẻ đã giữ lại.
Cha mẹ Giang vội vã vào trong, chăm sóc Tô Nguyệt Doanh từng chút một.
Còn Tô Nguyệt Doanh thì cứ về phía cửa, nơi Giang Vân Hạ đứng, với ánh mắt đáng thương.
Cô ta dám bày mưu tôi, tôi sao có thể để ta như ý muốn.
Tôi để lộ nửa khuôn mặt bên trái sưng đỏ khiến đau lòng, rồi với Giang Vân Hạ:
“Em không muốn ở đây nữa.”
Giang Vân Hạ bị tôi kéo đi.
Trước khi rời đi, tôi vào Tô Nguyệt Doanh đang nằm trên giường bệnh, đáp lại ta một nụ tương tự.
Ít nhất lúc này, Giang Vân Hạ vẫn đứng về phía tôi.
Dù rằng sự thiên vị ấy, tôi không còn muốn nữa.
Khi Giang Vân Hạ tưởng rằng tôi đã chấp nhận đứa trẻ này, tôi đã bắt đầu chuẩn bị cho việc rời đi.
Tôi đóng gói đồ đạc của mình, chuẩn bị sẵn thỏa thuận ly hôn.
Chỉ chờ đến ngày rời đi.
Đúng , tôi sẽ rời đi vào ngày Tô Nguyệt Doanh sinh con.
Cô ta chẳng phải muốn tôi thành toàn cho gia đình ba người của họ sao?
Vậy tôi sẽ thỏa mãn tâm nguyện ấy của ta.
6
Gần đây, bụng tôi luôn có cảm giác khó chịu âm ỉ.
Hôm đó tôi đến bệnh viện để kiểm tra, không ngờ lại gặp họ.
Tôi đăng ký lại và kiểm tra.
Khoảnh khắc nhận kết quả, tôi bật , nước mắt tuôn rơi.
Tôi và Giang Vân Hạ đã cố gắng năm năm để có con, vẫn không thành.
Vậy mà bây giờ, đứa trẻ này lại xuất hiện không đúng lúc chút nào.
Cầm tờ giấy xác nhận mang thai trong tay, tôi bước đi vô định trong bệnh viện, không biết phải đối mặt thế nào với sinh mệnh nhỏ bé trong bụng mình.
Tôi biết, mình nên bỏ nó đi, tôi không nỡ.
Quyết định này còn khó khăn hơn cả việc từ bỏ Giang Vân Hạ.
Cho đến khi tôi ngẩng đầu lên, bắt gặp Giang Vân Hạ đang cùng Tô Nguyệt Doanh vừa kiểm tra thai xong đi ra.
Những ngày gần đây, chúng tôi không ai nhắc đến chuyện của Tô Nguyệt Doanh.
Anh nghĩ rằng sự im lặng của tôi là đồng ý chấp nhận sự tồn tại của chuyện này.
“Giang tổng, đứa bé của chúng ta rất khỏe mạnh, tôi thật sự rất vui.”
Giọng của Giang Vân Hạ không thể hiện cảm , ánh mắt sáng lên, lộ rõ tâm trạng tốt.
“Ừ, chăm sóc nó rất tốt.”
Cả hai bàn luận về đứa trẻ, không ai nhận ra tôi đã đứng trước mặt họ.
Khi thấy tôi, Giang Vân Hạ lập tức buông tay Tô Nguyệt Doanh, kéo giãn khoảng cách với ta.
Sau giây phút im lặng, tôi là người mở lời trước.
“Trùng hợp thật. Hai người bận việc đi, tôi đi trước đây.”
Giang Vân Hạ hoảng hốt giữ tay tôi lại, không để tôi rời đi.
“Nô Nô, em nghe giải thích.”
Tôi bình tĩnh rút tay ra, không chút tức giận.
“Em không giận. Đứa bé này là trách nhiệm của , em hiểu.”
Nghe , mắt Tô Nguyệt Doanh bỗng sáng lên.
“Cô Thẩm, thật sự đồng ý giữ lại đứa trẻ này sao?”
Từ sau lần chúng tôi đối đầu gay gắt, tôi không muốn giữ thái độ tốt đẹp với ta nữa.
“Con của vài ngày nữa sẽ chào đời, tôi không đồng ý thì có ích gì?”
Sắc mặt ta tái đi, giọng mang theo tiếng khóc.
“Tôi… tôi là bị ép buộc.”
Bây giờ những điều đó, đã không còn ý nghĩa gì nữa.
Tôi không để Giang Vân Hạ đi theo, quay người trở lại phòng khám.
Vừa rồi, đã có người giúp tôi đưa ra quyết định.
7
Ngày Tô Nguyệt Doanh sinh con, Giang Vân Hạ bị gọi đi lúc bốn giờ sáng.
Trước khi rời đi, ghé sát tai tôi, khẽ :
“Nô Nô, đợi đứa trẻ này chào đời, chúng ta sẽ trở lại như xưa, không?”
Anh biết tôi chưa ngủ.
Cũng biết giữa chúng tôi giờ đây tồn tại một đứa trẻ xa lạ, và mọi thứ không còn như trước nữa.
Tôi nhắm chặt mắt, không đáp lại.
Nhưng ngay khi sắp bước ra khỏi cửa, tôi bất ngờ gọi lại.
Tôi kiên quyết hỏi:
“Giang Vân Hạ, giữa em và đứa trẻ này, chọn ai?”
Nhìn thấy nét mặt ngỡ ngàng và khó xử của , tôi lắc đầu, giục rời đi.
Thấy tôi nằm trở lại giường, nhẹ nhàng :
“Đợi về, sẽ giải quyết mọi chuyện.”
Nhưng tôi không cần giải quyết nữa. Tôi sẽ tự điều đó.
Sau khi đi, tôi lấy ra một tờ thỏa thuận ly hôn và một chiếc USB, để trên đầu giường.
Không lời từ biệt, tôi rời khỏi ngôi nhà mà tôi từng trân quý vô cùng.
Còn hai ngày nữa máy bay mới cất cánh, tôi về quê thăm nhà.
Kể từ khi kết hôn với Giang Vân Hạ, tôi chưa một lần trở lại.
Căn nhà cấp bốn nhỏ bé năm xưa giờ đã xây thành ngôi nhà hai tầng nổi bật giữa các căn nhà khác.
Một người tinh mắt nhận ra tôi, chỉ tay hô lên:
“Cô con lớn của nhà họ Thẩm, người gả vào nhà giàu, đã về rồi!”
Chưa đầy một phút, xung quanh tôi đã đầy người vây quanh.
Cha mẹ tôi từ trong nhà bước ra, thấy tôi tay không trở về, nụ trên môi cứng lại.
Họ giả vờ vui vẻ mời tôi vào nhà, vừa đóng cửa, mẹ tôi liền cấu mạnh vào eo tôi:
“Con bé chết tiệt này, về nhà mà không biết mua gì cho bố mẹ, nuôi mày đúng là phí công.”
Tôi bình tĩnh :
“Con ly hôn rồi. Từ giờ Giang Vân Hạ sẽ không đưa tiền cho bố mẹ nữa.”
Cả nhà lập tức thay đổi sắc mặt, như gặp phải kẻ thù.
Nhìn đi, đây chính là cha mẹ và em tôi—những người đã sống nhờ vào việc bán con .
Khi biết tôi ra đi tay trắng, không mang theo đồng nào, họ không chút do dự mà đuổi tôi ra khỏi nhà.
Tôi đứng trước cánh cửa khóa chặt, không hề thấy đau lòng.
Đối diện với gia đình này, tôi nên cảm ơn Giang Vân Hạ, vì đã thay tôi che gió chắn mưa, cho tôi năm năm sống yên bình.
Nhưng giờ đây, khi chúng tôi đã chia tay, tôi không muốn họ phiền cuộc sống mới của nữa.
Giải quyết xong rắc rối này, tôi không chút do dự bước lên máy bay, một mình rời khỏi thành phố mà tôi đã gắn bó nhiều năm.
8
Tô Nguyệt Doanh sinh một bé trai nặng tám cân, Giang Vân Hạ đã có con trai.
Còn tôi, trên chuyến bay, chìm đắm trong những hồi ức sâu sắc.
Tôi nhớ lại những ngày đầu tiên khi tôi và Giang Vân Hạ bên nhau.
Năm đó, gia đình với tôi rằng ông nội bị bệnh, cần tiền mua thuốc.
Họ không có tiền, và nếu tôi không gửi, họ sẽ không chữa trị cho ông.
Khi đó, tôi chuyển hết số tiền dành dụm cho họ, thậm chí không để lại một đồng cho bữa ăn.
Trong suốt một tháng sau đó, trước khi nhận lương, tôi sống bằng mì ăn liền.
Sau này, chuyện ấy bị Giang Vân Hạ phát hiện.
Là một cậu ấm sinh ra đã ngậm thìa vàng, chưa từng trải qua ngày tháng thiếu thốn tiền bạc.
Mắt đỏ hoe, giọng nghẹn ngào hỏi tôi:
“Tại sao không với ?”
Không để tôi trả lời, ôm chặt tôi vào lòng, giọng đầy đau xót:
“Đừng quên, em còn có .”
Ngày hôm đó, tôi gặp người đầu tiên trong suốt hơn hai mươi năm qua mà tôi có thể dựa vào.
Trong suốt năm năm sau khi kết hôn, Giang Vân Hạ chưa từng thất hứa.
Từ khi ông nội mất, những người trong gia đình đầy rắc rối ấy đều bị chặn lại, không để phiền tôi nữa.
Hỏi rằng Giang Vân Hạ đối xử với tôi có tốt không?
Câu trả lời của tôi là, rất tốt.
Ít nhất trước khi có chuyện của Tô Nguyệt Doanh, là một người chồng rất rất tốt.
Nhưng cuộc đời không phải lúc nào cũng chỉ cần là có thể đi hết một đời.
Dù lần này tôi không rời đi, đứa trẻ ấy vẫn sẽ là một cái gai trong lòng tôi.
Gai đâm lâu ngày vào tim, sớm muộn cũng sẽ mục nát.
Tôi muốn những ký ức đẹp đẽ của chúng tôi dừng lại tại đây.
Dừng lại ở khoảnh khắc mà chúng tôi vẫn còn nhau.
Khi máy bay hạ cánh, tôi ngẩng đầu lên bầu trời xanh thẳm.
Từ nay, tôi và ,
Trời cao biển rộng, mỗi người một nơi, bình yên riêng.
9
Khi đứa trẻ chào đời, trong khoảnh khắc đó, Giang Vân Hạ cảm thấy niềm vui sướng.
Đó là đứa con mà từng mong đợi, là dòng máu của , là con trai của .
Vì , trong niềm vui ấy, đã “ban ơn” khi ở lại bệnh viện cùng Tô Nguyệt Doanh một đêm.
Đêm đó, không về nhà.
Anh muốn sắp xếp ổn thỏa mọi thứ cho mẹ con Tô Nguyệt Doanh, để sau này không còn phải liên hệ với họ nữa.
Anh nghĩ rằng sau đó, và Thẩm Y Noãn có thể trở lại như xưa, thương và hạnh phúc.
Nhưng Thẩm Y Noãn không chờ .
Cô lặng lẽ biến mất.
Khi giúp việc đến bệnh viện tìm , Giang Vân Hạ đang cẩn thận ôm đứa trẻ thuộc về mình.
Nghe tin Thẩm Y Noãn rời đi, không lập tức đứng lên tìm .
Anh chỉ nhắm mắt thật sâu.
Bởi biết, lần này Thẩm Y Noãn sẽ không tha thứ cho nữa.
Bên cạnh chiếc giường trong phòng ngủ, tờ thỏa thuận ly hôn vẫn chưa ký.
Chiếc USB chứa đoạn video, đã xem.
Hai thứ đó đặt cạnh nhau, như đang chế nhạo sự ngu ngốc của trong quá khứ.
Trong USB, đoạn cuối là một video Thẩm Y Noãn tự mình ghi lại gửi cho .
Nghe xong, Giang Vân Hạ bắt đầu khóc nức nở, đau đớn tột cùng.
Anh biết mình đã sai, sai đến mức không thể cứu vãn.
Hóa ra, Thẩm Y Noãn đã biết tất cả.
“Vân Hạ, những năm kết hôn, không sinh một đứa con cho nhà họ Giang là lỗi của em. Em biết rất muốn có một đứa con của riêng mình.
Dù đã giữ đứa trẻ này lại vì lý do gì, thì giờ đây điều đó đã không còn ý nghĩa. Chúng ta hãy chia tay trong hòa bình.”
Thẩm Y Noãn đã thấu toan tính trong lòng .
Anh muốn giữ lại đứa trẻ này.
Với một người luôn lấy bản thân trung tâm như , chỉ quan tâm đến những người quan trọng với mình.
Những người khác, với , có đáng là gì?
Nếu không muốn, đứa trẻ này đã không có cơ hội chào đời.
Chính sự chấp thuận ngầm của đã khiến cha mẹ âm thầm nuôi lớn cái thai của Tô Nguyệt Doanh.
Chính niềm vui thực sự trong lòng đã tạo cơ hội để Tô Nguyệt Doanh tổn thương người mà thương nhất.
Giang Vân Hạ muốn mọi thứ đều hoàn hảo.
Nhưng cuối cùng, lại đánh mất người mà trân quý nhất.
10
“Giang Vân Hạ, đứa trẻ cũng đã sinh ra rồi, giờ còn muốn gì nữa đây?”
Mẹ tức giận đứa cháu trai vừa mới chào đời mà Giang Vân Hạ định đưa đi cho người khác nuôi, giận đến mức không thốt lên lời.
“Nếu không có đứa trẻ này, Nô Nô sẽ tha thứ cho con.”
Giang Vân Hạ giờ đã quyết tâm, không muốn giữ đứa trẻ này thêm một giây nào nữa.
Anh đã tìm gia đình nhận nuôi, hứa sẽ trả thêm tiền để họ chăm sóc tốt cho nó.
Bạn thấy sao?