18
Mờ mịt biển rộng mênh mông vô bờ, tôi có chút uể oải.
Đừng đến thuyền, đến một con chim bay qua cũng chẳng có.
Xem ra tôi cùng Lục Cẩn Ngôn thật sự bị kẹt lại ở đây rồi.
Đợi cho chuyến thuyền ngắm cảnh tiếp theo đến đây, có lẽ tôi đã đói đến ngất đi, mà chân Lục Cẩn Ngôn chắc cũng chỉ còn kết cục cắt cụt.
Tôi ghé mông ngồi lên tảng đá, không biết nên gì mới tốt.
Cứ ngồi thật lâu trên tảng đá như , trời cũng dần tối, vẫn không đợi con thuyền nào đi ngang qua.
Tôi đứng dậy chuẩn bị trở về, trước mắt lại xuất hiện ông lão đội mũ rơm khiến tôi giật mình hoảng sợ.
Một đôi mắt tối om như hang sâu thẳm tôi.
Tôi khẩn trương nuốt nước miếng, quơ tay trước mắt ông ta.
Không phải quỷ hồn hay ma quỷ gì chứ?
Tôi có chút kích , “Chú, là người phải không?”
Ách, nghe câu hỏi này cứ là lạ thế nào.
Đối phương kì quái đánh giá tôi một lúc lâu, sau đó một câu gì đó, tôi nghe không hiểu, có lẽ đây là tiếng địa phương của vùng này.
Nhưng không sao, tôi nhanh chóng đi lên, vừa vừa túm lấy tay ông ra hiệu, “Chú ơi, chồng cháu… À, một người của cháu bị rắn cắn, có thể đến xem giúp không?”
Vẻ mặt đối phương vẫn vô cùng kì quái, tựa như không hiểu tôi gì.
Không thể nào, tiếng phổ thông cũng không hiểu sao?
Tôi không có cách nào khác, chỉ đành kéo tay ông , ý bảo đi theo tôi, “Chú à, cứ đi theo cháu nhé.”
Lúc này đối phương không cự tuyệt, đi sát theo tôi.
Đi đến hang đá kia, Lục Cẩn Ngôn đang nhắm mắt ngồi tựa vào một đoạn cây dây leo mọc trong hang.
“Lục Cẩn Ngôn, thế nào rồi?” Tôi nhanh chân đi tới ngồi xổm xuống gọi hắn.
Hắn mở to mắt, vẻ mặt vừa hoảng loạn vừa vui vẻ, đôi môi trắng bệch khẽ mấp máy: “Anh còn tưởng em đi rồi.”
Nghĩ gì ? Tôi còn có thể đi đâu ở cái chỗ khỉ ho cò gáy như này?
Tôi cúi đầu xem vết thương của hắn.
Xong đời, so với lúc trước còn sưng to hơn nhiều lắm.
Ông ở đằng sau thấy, sắc mặt khẽ biến, lầm bầm một tràng dài.
Tuy rằng tôi không hiểu lấy một chữ, theo vẻ mặt nghiêm trọng của ông ấy, tôi có thể đoán con rắn hoa nhỏ kia chắc chắn là rắn độc.
Có lẽ Lục Cẩn Ngôn cũng ý thức , không khí lập tức trở nên trầm trọng.
Ông kia chỉ vào Lục Cẩn Ngôn, lại chỉ chỉ vào tôi, sau đó xoay người bước đi.
Hình như ông ấy muốn chúng tôi đi theo.
Tôi nhanh chóng nâng Lục Cẩn Ngôn dậy, lại nghĩ tới trong sách có , sau khi bị rắn cắn tốt nhất không nên vận , “Quên đi, em cõng .”
Tôi cao 1m68, Lục Cẩn Ngôn 1m88, cõng hắn cũng có chút quá sức, càng không đến đường đi gập ghềnh nhấp nhô đá vụn.
Dùng sức chín trâu hai hổ, cuối cùng tôi và Lục Cẩn Ngôn cũng tới trước một căn nhà gỗ đơn sơ.
Bên trong có một chiếc giường đơn giản, một bếp nhỏ cùng vài cái bát, bên ngoài phơi mấy bộ quần áo vá chằng vá đụp.
Ông ra hiệu bảo tôi đặt Lục Cẩn Ngôn nằm trên giường.
Tuy rằng chiếc giường này thoạt giống như mười năm không lau dọn, lúc này cũng không kén chọn .
Sắc trời dần tối đen.
Ông đó châm một cây đuốc nhỏ, định đi ra ngoài.
Tôi chạy nhanh giữ chặt tay ông: “Chú đi đâu ?”
Ông ta chỉ chỉ huơ huơ với tôi một tràng.
Chết mất, đúng là ông gà bà vịt mà.
Tôi quay đầu với Lục Cẩn Ngôn: “Anh ở đây chờ em một lát, em muốn xem ấy muốn đi đâu.”
Hắn gật đầu.
Sau khi đi theo ông lên núi, tôi mới biết ông ấy muốn đi hái thuốc.
Một loại cây thuốc có quả đỏ nho nhỏ, hẳn là dùng để chữa trị cho Lục Cẩn Ngôn.
Tôi nhất thời hiểu ra, nhanh chóng hỗ trợ tìm kiếm.
Sau khi hái thuốc xong, trở về nhà gỗ, ông bắt đầu hái quả đỏ này cho vào trong một cái bát, nghiền cho đến khi nhuyễn ra.
Ông ấy tìm một con dao nhỏ, cuối cùng đi tới trước giường.
Lục Cẩn Ngôn thoạt có vẻ rất suy yếu.
Ông cởi chiếc khăn buộc chặt trên đù hắn, cầm con dao nhỏ hướng tới miệng vết thương của Lục Cẩn Ngôn.
Tôi hoảng sợ, lo lắng hỏi: “Chú muốn gì?”
Lục Cẩn Ngôn nhíu chặt mày, khẽ : “Ông ấy muốn mở miệng vết thương của ra, nặn máu cùng chất độc, sau đó mới đắp thuốc lên.”
Quả nhiên, sau khi ông dùng con dao rạch miệng vết thương, dùng sức nặn bóp, rất nhiều máu đen chảy ra.
Rửa sạch miệng vết thương, cuối cùng mới đắp thảo dược lên đó.
Khuôn mặt Lục Cẩn Ngôn trắng bệch, trán đầy mồ hôi.
Ông lại lẩm bẩm một lúc, sau đó đi ra ngoài.
Cũng không biết cây thuốc này có hữu hiệu không.
Tôi tìm một khúc gỗ dùng ghế ngồi, thuận miệng hỏi Lục Cẩn Ngôn: “Anh có muốn uống nước không?”
Hắn liếc mắt tôi: “Có nước sao?”
Đánh giá căn nhà gỗ nhếch nhác một hồi, quả thật, ngay cả một chiếc bát sạch cũng không có.
Tôi thở dài, “Thôi, ngủ đi .”
Không bao lâu sau, Lục Cẩn Ngôn nặng nề chìm vào giấc ngủ.
Nhưng rất nhanh sau đó tôi phát hiện có điểm không thích hợp, mặt người này sao lại đỏ ?
Tôi sờ tay lên trán hắn, quả nhiên nóng bỏng.
Sốt rồi.
Tôi hoảng hốt.
Xong rồi, hình như cây thuốc này không có tác dụng gì, Lục Cẩn Ngôn sẽ không xảy ra vấn đề gì chứ.
Tôi tìm ông đang ngủ gà ngủ gật bên ngoài, ra hiệu muốn ông xem thử.
Ông ta Lục Cẩn Ngôn một cái, sau đó lắc đầu.
Là ý gì?
Không có vấn đề gì? Hay là đã không cứu ?
Tôi lu đá bên cạnh, muốn đun chút nước.
Cùng đối phương khoa chân múa tay cả nửa ngày, rốt cuộc ông ấy cũng hiểu, giúp tôi đi nhóm lửa.
Sau khi đun sôi nước, tôi tìm một cái bát tương đối sạch sẽ, rửa qua một lần, rồi rót nước để nguội, “Lục Cẩn Ngôn, dậy uống nước.”
hắn không phản ứng, đã sớm ngủ đến mê man.
Tôi chỉ có thể cố gắng nâng hắn dậy, kề bát đến bên miệng hắn, “Lục Cẩn Ngôn, sốt rồi, mau uống nước.”
Cuối cùng hắn cũng phản ứng lại, miễn cưỡng uống một hớp nhỏ.
Tôi canh giữ bên giường, nghe tiếng nước nhỏ tí tách lên mái căn nhà gỗ.
Hình như trời lại mưa.
Haizz, sớm biết thế này hôm nay đã không ra ngoài.
Không biết ngày mai có thuyền qua đây không?
Nếu vẫn là không, có lẽ Lục Cẩn Ngôn không trụ nổi nữa.
Mũi tôi hơi ngứa, theo bản năng tôi ngẩng đầu, bịt chặt mũi.
Rất nhanh, trong họng dâng lên một cỗ ngòn ngọt thắnnh.
Có lẽ là máu chảy ngược vào trong miệng.
Tôi nhổ ra, cúi đầu bàn tay đầy máu.
Sau khi mũi thông, máu đỏ tươi ồ ạt chảy ra.
Tôi nhanh chóng chạy ra bên ngoài, vừa bịt mũi vừa chạy, chạy mãi, trực tiếp chạy tới bờ biển.
Áo sơ mi và quần đã bị máu dính lem nhem, cũng nhỏ giọt trên đất, vừa không khỏi sợ run người.
Tôi ngồi xuống đất, để mặc cho máu chảy thành vũng.
Chẳng lẽ tôi lại bỏ mạng ở chốn này?
Nếu tôi cùng Lục Cẩn Ngôn đều ch//ết ở đây, sợ là sẽ mang lại xui xẻo cho ông kia, về sau ông ấy ở đây một mình ắt hẳn cũng không yên tâm.
Nghĩ đến đây, tôi lại gắt gao nắm chặt mũi, há miệng thở dốc từng ngụm.
Không chảy nữa.
Không thể ch//ết trong nhà người khác .
Khoảng chừng mười phút sau, rốt cuộc máu cũng cầm lại, không chảy nữa.
Tôi dùng nước biển giặt sạch vết máu dính trên quần áo, chậm rãi trở về.
Trở lại căn nhà đơn sơ, tôi ngồi trên khúc gỗ nghỉ ngơi.
Có thể vì đã quá mệt mỏi, tôi ngủ thiếp đi lúc nào không hay.
Bạn thấy sao?