12
Hai hôm sau, Lục Cẩn Ngôn đề nghị đưa tôi đi du lịch.
Có vẻ hắn đang muốn dùng phương pháp nhẹ nhàng để lừa gạt tôi.
Trước kia khi vẫn còn đang đương, mỗi khi tâm tôi không tốt, hắn sẽ dẫn tôi đến các danh lam thắng cảnh tuyệt đẹp, những nơi có sơn thủy hữu , cảnh đẹp như tranh.
Không có chuyện gì khiến cho con người ta cảm bằng việc cùng người mình thương đi du lịch.
Thời điểm đó, tôi toàn tâm toàn ý tới mức móc tim móc phổi mà Lục Cẩn Ngôn.
Cha tôi kiên quyết phản đối, nhốt tôi vào phòng hơn một tuần, bất luận tôi khóc lóc loạn thế nào cũng nhất định không chịu thả tôi ra, thậm chí còn khoét một lỗ nhỏ ở cửa gỗ chỉ để đưa cơm vào phòng cho tôi mà thôi.
Từ nhỏ đến lớn, cha luôn thương tôi có thừa, chỉ duy nhất khi sau khi biết tôi đương với Lục Cẩn Ngôn, ông nổi trận lôi đình, nhất quyết không đồng ý.
Bởi vì ông cảm thấy, Lục Cẩn Ngôn tuy còn trẻ lòng dạ thâm sâu, vừa đã biết hắn là người có tính cách cố chấp, thủ đoạn ngoan lệ, là loại người không từ thủ đoạn để đạt mục đích, tương lại tuyệt đối tôi không thể khống chế hắn.
Lòng dạ thâm sâu, tính cách cố chấp, vì đạt mục đích không bỏ qua thủ đoạn nào…
Lời của cha tôi quả như sấm truyền ứng nghiệm.
Đáng tiếc, lúc đó tôi chỉ biết đương, không để lời cha vào tai.
Bây giờ nghĩ lại, đại khái từ khi bắt đầu, tôi vốn là mục tiêu quan trọng mà Lục Cẩn Ngôn đặt ra chinh phục để giúp hắn hoàn thành tham vọng cá nhân.
Nhớ rõ lần đó, đến ngày thứ tám bị cha nhốt trong phòng, trong lúc vô ý tôi phát hiện ra Lục Cẩn Ngôn lại đang quanh quẩn ở con đường đối diện với nhà tôi.
Trong phút chốc, tôi mừng rỡ như đi//ên, giống kẻ lữ hành đói khát lạc đường trong sa mạc cuối cùng cũng gặp cứu viện.
Tôi mở cửa sổ, liều mạng vẫy tay ra hiệu cho hắn.
Sau khi Lục Cẩn Ngôn phản ứng lại, lặng lẽ chạy đến dưới lầu nhà tôi.
Phòng tôi ở tầng ba.
Đang lúc không biết thế nào, tôi đột nhiên nghĩ đến tiết trong TV dùng ga trải giường cùng quần áo buộc lại thành dây, vì thế liền theo.
Nhưng mà gan tôi cũng nhỏ, từ giây phút bắt đầu bò xuống từ cửa sổ tầng ba, trong lòng tôi luôn gấp gáp khẩn trương.
Tôi cầm lấy ga trải giường, run rẩy xuống phía dưới, bàn chân dường như không nghe theo chỉ thị của trí não.
Lục Cẩn Ngôn dang hai tay, vẻ mặt trắng bệch như sợ tôi ngã xuống bất cứ lúc nào. “Hải Triều, như rất nguy hiểm, hay là em cứ trở về phòng đi.”
Trong lòng tôi đã sợ muốn ch//ết vẫn liều mạng lắc đầu, “Không , hôm nay em nhất định phải trốn đi.”
Nhắm mắt lại, tôi cắn răng tiếp tục bám vào ga trải giường leo xuống.
Thời điểm đó, không biết tôi lấy dũng khí ở đâu, dám bám vào ga giường bò từ tầng ba xuống đất.
Đại khái là do ga giường buộc không chặt, sắp xuống tới tầng hai, đột nhiên cả người tôi bị ngã xuống, thiếu chút nữa là bị dọa đến hồn phi phách tán.
May mà Lục Cẩn Ngôn đỡ tôi.
Bởi vì trọng lực, hai chúng tôi đều bị ngã mạnh xuống đất.
Lục Cẩn Ngôn không để ý đến lưng mình bị cọ ướt máu, chuyện đầu tiên hắn chính là kiểm tra cho tôi: “Hải Triều, em sao rồi?”
Bây giờ nghĩ lại, diễn xuất của hắn quả thật kín kẽ.
Bởi vì đón tôi đúng lúc nên tôi không bị thương gì, phía sau lưng Lục Cẩn Ngôn lại bị một viên đá sắc bén trên mặt đất cắt trúng.
Nhìn máu tươi ồ ạt chảy ra, tôi đau lòng lập tức đỏ cả mắt, nắm tay hắn nghẹn ngào : “Lục Cẩn Ngôn, chúng ta cùng nhau bỏ trốn đi!”
Đúng là ngu ngốc, Lục Cẩn Ngôn nhiều ngày nếm mật nằm gai như , chẳng phải chỉ để chờ những lời này của tôi sao?
Sau đó, hai chúng tôi bỏ trốn.
Lại sau đó, cha tôi phái người tìm .
Đến bây giờ tôi vẫn còn nhớ rõ biểu lo lắng của ông ấy: “Con à, đây chính là con đường con tự chọn, tương lai nếu con hối hận cũng không thể oán trách bất kỳ ai. Những gì cần cha cũng đã , nên ngăn cản cũng đã ngăn cản, chính con phải tự chịu trách nhiệm cho quyết định của con.”
Đúng , đây chính là con đường tôi tự chọn, không thể oán trách bất kì ai.
Mà kết quả hiện tại đúng là báo ứng cho việc lúc trước không nghe lời cha tôi khuyên nhủ.
13
Bởi vì liên quan đến hình dịch bệnh, Lục Cẩn Ngôn chỉ dẫn tôi đi du lịch trong nước.
Điểm đến là một thành phố nhỏ bên bờ biển.
Đại khái là nhớ lại rất lâu trước kia, tôi đã muốn cùng hắn đi ngắm biển.
Thành phố nhỏ này rất đẹp.
Biển bao cũng rất đẹp.
Chân trời mênh mông vô bờ, ánh mặt trời chớp lặn còn chiếu chút dư quang màu cam hắt lên mặt biển, một đám hải âu bay vụt ngang qua không trung.
Tôi nằm trên ghế dài, trong lòng mê man, chẳng chút hứng thú với cảnh sắc trước mắt.
Một cậu nam sinh mặc áo phông đi qua tôi, sau đó lại vòng trở về, “Chị .”
Tôi cậu ta, “Sao thế?”
Cậu ta chỉ vào mũi của bản thân, “Chị chảy máu cam kìa.”
Tôi đưa tay lên, quả nhiên có máu.
Tôi nhanh nhẹn ngồi dậy ngửa đầu lên, cậu nam sinh liền đưa cho tôi một chiếc khăn tay.
“Cảm ơn.”
“Không cần khách khí.”
May mắn lần này chỉ chảy một ít.
Sau khi dùng khăn tay lau sạch, tôi lời cảm ơn với nam sinh kia.
Cậu ta : “Không có việc gì, thái dương trên biển rất lớn, ý nắng chiếu gắt.”
Không bao lâu sau, Lục Cẩn Ngôn bưng hai cốc nước trái cây đi tới, thấy nam sinh vừa mới đi xa liền nhíu mày hỏi tôi: “Em quen sao?”
“Ừm.” Tôi gật đầu.
“Tiểu bạch kiểm em nuôi?”
“Không thể sao?”
Lục Cẩn Ngôn thở dài, đặt nước trái cây sang một bên, vẻ mặt oan ức tôi: “Vợ ơi, nhanh như em đã không còn nữa sao?”
“Ừm, gần đây cảm thấy các em trai tương đối thú vị đáng , muốn thử một chút.”
hắn tháo kính râm xuống, lộ ra đôi mắt trong suốt mê người, “Em thật sao?”
Lục Cẩn Ngôn vẫn rất đẹp trai. Ngũ quan rõ ràng thâm thuý, sống mũi cao, môi mỏng gợi cảm, một đầu tóc đen hơi xoăn tự nhiên.
Tôi chưa từng gặp người đàn ông nào mặc áo sơ mi hồng nhạt mà có thể đẹp như hắn.
Tựa như bây giờ, trên bờ cát có không ít chị em đều cố ý vô mà hắn nhiều thêm vài lần.
Đáng tiếc, đẹp thì có đẹp, mà đều thì cũng rất đểu.
“Thật thì sao mà giả thì sao, có để ý không?”
Lục Cẩn Ngôn híp mắt đánh giá tôi, trong mắt xẹt qua một mạt trầm tư: “Vợ à, thời gian gần đây em sao ? Không vui sao?”
Không muốn để hắn hoài nghi, tôi nhún vai, “Không có, chỉ với thôi.”
14
Ban đêm, từ trong phòng tắm bước ra, tôi liền thấy trên giường rải kín cánh hoa hồng đỏ, hai bên tủ đầu giường là ánh nến mê ly chập chờn.
Âm nhạc dịu nhẹ réo rắt.
Lục Cẩn Ngôn ôm tôi từ đằng sau, tinh tế chạm môi lên cổ tôi.
Bắt đầu dùng cảm để vây hãm tôi rồi sao?
Tôi không đáp lại, để tuỳ ý hắn hôn.
Lục Cẩn Ngôn nhanh chóng đẩy tôi ngã lên giường.
Những nụ hôn dồn dập từ trán dần lướt xuống bên dưới, sắp xuống đến môi, hắn dừng lại, bên tai tôi phả đến tiếng hơi thở ấm áp, “Vợ ơi, chúng ta sinh con nhé?”
Lời này khiến tôi nao nao.
hắn đột nhiên muốn có con? Đây là chiến thuật gì?
Kết hôn với Lục Cẩn Ngôn bốn năm, hắn chưa từng chủ đề cập đến chuyện con cái.
Tôi đã năm lần bảy lượt năn nỉ hắn không cần dùng bao, thậm chí giấu hết ba con sói trong nhà đi, chỉ vì muốn có con, chung quy không hề có tác dụng, thậm chí trong huống tên đã lên dây, hắn cũng có thể kìm nén .
Tôi còn nghĩ hắn không thích trẻ con, sau đó cũng không nhắc lại chuyện này nữa.
“Vì sao lại muốn có con? Không phải không thích trẻ con sao?” Tôi nhịn không hỏi hắn.
“Bởi vì lúc đó công việc bận rộn, sợ em mang thai lại chỉ có một mình sẽ rất vất vả. Nếu lần này tranh chức Chủ tịch thành công, không còn những công việc lặt vặt, sẽ nhàn rỗi hơn một chút, có thể ở nhà cùng em chăm sóc con.”
Hoá ra là trải sẵn mồi ngon chờ tôi.
Tôi trào phúng , ngay cả hứng thú giả lả đẩy đưa cùng hắn cũng không có, “Hôm nay em cảm thấy không thoải mái, để lần sau đi.”
Lục Cẩn Ngôn không nghĩ tới tôi sẽ từ chối, nghi hoặc hỏi: “Em không thoải mái sao? Từ khi nào ?”
“Lúc đi tắm.”
Hắn thoạt có vẻ thất vọng, sờ lên trán tôi: “Được, em trước tiên nằm nghỉ đi.”
…
Lục Cẩn Ngôn rời khỏi phòng, đại khái là ra bên ngoài hút thuốc.
Nhớ tới những nơi hắn vừa chạm môi vào, tôi ghét bỏ đi vào phòng tắm.
Bạn thấy sao?