9
“Hải Triều, gần đây cháu thường bị chảy máu cam sao?”
Bác sĩ Lý là tốt của cha tôi, hai người đã quen nhau vài chục năm.
Giờ khắc này, ông ngồi trên ghế, kết quả chụp CT của tôi, mày nhíu chặt lại.
Nhìn vẻ mặt này của đối phương, tôi đại khái đoán hình của mình, trong lòng không khỏi sợ hãi và đau đớn.
Tôi còn sống bao lâu nữa, có kịp thực hiện kế hoạch không?
Tôi gật đầu, thật thà trả lời: “Khá thường xuyên ạ.”
“Mỗi lần đều chảy rất nhiều sao?”
Tôi ngẫm nghĩ, gật đầu: “Vâng, có vài lần phải rất lâu mới cầm máu .”
Bác sĩ Lý tôi, đẩy mắt kính trên sống mũi, thở dài, “Hải Triều à, lần trước đã với cháu rồi, huống của cháu nên nằm viện thì hơn.”
“Chú Lý.” Tôi kìm lòng không đậu hỏi, “Năm đó, mẹ cháu duy trì bao lâu?”
Sắc mặt ấy do dự, không gì.
“Xin cho cháu không, cháu rất muốn biết.”
Bác sĩ Lý bất đắc dĩ lắc đầu, chỉ đành : “Đại khái chỉ khoảng năm, sáu tháng.”
Khoảng năm, sáu tháng?
Trong đầu tôi đột nhiên trống rỗng.
Cho nên, cuộc sống của tôi cũng chỉ còn sáu tháng nữa?
Chỉ là, tôi còn có rất nhiều việc phải , còn nhiều cảnh đẹp chưa kịp xem.
Bên tai truyền đến giọng thấm thía của bác sĩ Lý: “Hải Triều, cơ thể mỗi người đều không giống nhau, cháu là cháu, mẹ cháu là mẹ cháu. Dù có thế nào cũng không thể dễ dàng buông xuôi. Cháu còn trẻ như , càng phải tích cực phối hợp điều trị mới đúng…”
Sau đó, ấy gì đó tiếp, tôi đã không còn ý tới nữa, chỉ là chậm rãi đứng lên, cố gắng nở một nụ : “Bác sĩ Lý, cảm ơn , cháu sẽ suy nghĩ về lời đề nghị của .”
Ngây ngốc rời khỏi bệnh viện, tôi đi lang thang không mục đích trên đường.
Đột nhiên thấy một ông lão chống gậy tập tễnh bước qua, trong lòng tôi không kìm mà cảm thấy hâm mộ.
Thật tốt, họ có thể sống lâu đến .
Hoá ra, chỉ cần có thể sống một cuộc sống bình thường, chẳng sợ giống một con kiến nhỏ bé, cũng chính là một loại hạnh phúc.
10
Tôi giống một cái x//ác không hồn đi lang thang bên ngoài cả một buổi tối, khi về đến nhà đã là mười giờ.
Có lẽ do thấy sắc mặt tôi rất kém, chị Trương giúp việc không khỏi hoảng sợ.
“Lục phu nhân, đi đâu , điện thoại gọi không , wechat cũng không trả lời, tôi lo muốn ch//ết! Sao sắc mặt lại kém như ? Cô đã ăn cơm chưa? Tôi hâm lại đồ ăn cho nhé?” Chị Trương cuối cùng cũng nhẹ nhàng thở ra, tằng tằng như bắn súng liên thanh.
Tôi có chút băn khoăn, giải thích: “Xin lỗi, điện thoại tôi hết pin, tâm trạng lại không tốt nên đi ra ngoài đi dạo một lát.”
“Không có việc gì là tốt rồi. Phu nhân, cứ ngồi đây một lát, tôi đi hâm nóng đồ ăn.”
Chị Trương đang định đi, tôi nghĩ đến điều gì, “Lục Cẩn Ngôn còn chưa về sao?”
Chị ấy lắc đầu, “Lục tiên sinh chưa về.”
Vậy mà còn chưa về.
Tôi không biết vì sao bản thân vẫn còn ôm chút hi vọng với hắn, chẳng lẽ còn muốn tìm kiếm chút an ủi từ hắn sao?
Bởi vì tôi bị ung thư, tôi sắp ch//ết.
Nếu biết tin này, chắc hắn cùng Tống Khả Như sẽ đốt pháo ăn mừng ấy chứ.
Tôi chế giễu lắc đầu.
Tôi đem điện thoại đi cắm sạc, chị Trương hâm đồ ăn mang lên.
Mặc dù không có tâm trạng ăn uống, tôi vẫn ép bản thân cố gắng ăn một chút.
Cơm nước xong xuôi, Lục Cẩn Ngôn vẫn như cũ chưa về.
Tôi lấy điện thoại, mở wechat, gửi đi một tin nhắn, rất nhanh đã nhận tin nhắn trả lời.
Là một đoạn video giám sát, dựa vào bối cảnh có thể đoán là ắt hẳn ở một nhà hàng nào đó.
Xem phong cách bài trí, hẳn đây là một nhà hàng phong cách phương Tây tương đối cao cấp.
Lục Cẩn Ngôn cùng Tống Khả Nhu ngồi cạnh nhau, trên bàn là cao lương mĩ vị cùng rượu vang đỏ.
Cửa sổ thuỷ tinh phản chiếu ánh sáng rực rỡ của pháo hoa ngoài không trung.
Thật châm chọc.
Tôi còn chưa ch//ết đâu, hai người này đã dẫn nhau đi xem pháo hoa ăn mừng rồi.
Trên đó hiện lên một đoạn tin nhắn: “Thoạt có vẻ nhà đang tức giận, nhà trai đang dỗ dành.”
Tức giận? Hẳn là vì sự việc mang chăn vào phòng cho tôi sáng qua.
Hai người này cũng rất biết chơi đấy nhỉ. Em trốn, tìm.
Cô ta tức giận, hắn đốt pháo hoa dỗ ta phải không?
Sinh mệnh của bản thân không còn bao lâu, giống hồn dã quỷ du đãng bên ngoài cả một đêm. Mà chồng tôi, lại cùng người phụ nữ khác uống rượu vang ăn cơm Tây, xem pháo hoa chuyện phiếm.
Nếu tôi ch//ết đi, có lẽ đây sẽ là cuộc sống hàng ngày của bọn họ?
Cha tôi cả đời vất vả cần lao dốc sức xây dựng sự nghiệp, cứ như chắp tay dâng cho đôi gian phu dâm phụ này?
Nghĩ cũng đừng mơ.
Nhìn hai người trong video, tôi siết chặt nắm tay.
Tôi sẽ tống cổ cả hai ra khỏi Cố thị.
Tuyệt đối không thể để bọn họ như ý nguyện.
11
Khiến tôi không ngờ chính là, tôi còn chưa nghĩ đến sao để đối phó với Lục Cẩn Ngôn, hắn đã muốn nhòm ngó đến cổ phần trong tay tôi.
Lục Cẩn Ngôn muốn tranh vị trí Chủ tịch, bằng vào số cổ phần trong tay hắn, chắc chắn không thể.
Tuy rằng vài năm nay hắn có nhiều công trạng đối với công ty, vẫn có mấy đại cổ đông hắn không thuận mắt, muốn đá hắn từ vị trí Tổng Giám đốc xuống dưới.
Vì thế, Lục Cẩn Ngôn tìm tôi thương lượng, có thể tạm thời chuyển cổ phần tôi đang sở hữu sang tên hắn không.
Nếu như , phần thắng khi hắn tranh cử chức Chủ tịch tập đoàn cũng lớn hơn nhiều.
Lục Cẩn Ngôn coi tôi là kẻ ngốc sao?
Tôi dùng đầu ngón chân mà suy nghĩ cũng đoán , đây là chuẩn bị sủng thiếp diệt thê.
Chỉ cần tôi kí vào thỏa thuận chuyển nhượng hợp đồng, chuyện đầu tiên hắn chắc chắn chính là li hôn với tôi, sau lại song túc song phi với Tống Khả Nhu.
Tôi quả thật bị chọc giận đến mức bật .
Lòng muông dạ thú, hạt châu trên bàn tính sắp văng thẳng vào mặt tôi rồi.
Hắn cảm thấy tôi hắn đến mù quáng, vứt hết đầu óc đi rồi sao?
Đổi lại trước kia, có lẽ tôi thực sự sẽ .
Nhưng hiện tại, nằm mơ đi, trong mơ cái gì cũng có.
Vì để ổn định hắn, tôi tất nhiên sẽ không cự tuyệt, chỉ cần cẩn thận suy nghĩ.
Lục Cẩn Ngôn có chút ngoài ý muốn, cũng không biểu hiện rõ ràng.
Có lẽ hắn cho rằng tôi chắc chắn sẽ đồng ý, cũng sẽ ủng hộ quyết định của hắn.
Ngại quá, lần này tôi phải khiến hắn thất vọng rồi.
Bạn thấy sao?