Thành Toàn Cho Chồng [...] – Chương 14

46

 

Xa cách hơn mười năm, cảm giác khi gặp lại mẹ ruột cũng chỉ có

 

Vốn dĩ Lục Cẩn Ngôn không tính sẽ đến đây. 

 

Nhưng cuối cùng… Có lẽ muốn xem người trước kia vứt bỏ mình sẽ có kết cục như thế nào. 

 

Cho nên, hắn đã tới. 

 

Ở một nơi thôn quê, cũng lại là quán nước nhỏ. 

 

Dư Uyển Oánh luống cuống ngồi trên ghế, trong lòng kích không yên. 

 

Bà ta cẩn thận đánh giá người đàn ông trước mặt, cẩn thận mở miệng hỏi: “Tiểu Ngôn, con… mấy năm nay con khoẻ không?” 

 

Lục Cẩn Ngôn mặc quần áo màu đen, sắc mặt đạm bạc, ngữ khí bình thường. 

 

Hắn gật đầu, “Cũng tạm, còn bà?” 

 

Dư Uyển Oánh vội mỉm , “Mẹ cũng… Cô cũng rất tốt.” 

 

Bà ta nhanh chóng sửa lại xưng hô.

 

Tiếp đó, hai người không gì thêm nữa. 

 

Cũng không biết gì. 

 

Lục Cẩn ngôn ý tới trên áo sơ mi của bà ta có in dòng chữ “XX đến nhà”, có lẽ là quần áo lao

 

Hẳn là bảo mẫu hoặc giúp việc. 

 

Dư Uyển Oánh cũng ý đến dòng chữ trên áo, vẻ mặt xấu hổ, cuối cùng đành chủ giải thích: “Tuổi đã lớn, không tìm công việc nào tốt hơn, cho nên chỉ có thể việc này.” 

 

Lục Cẩn Ngôn gật đầu. 

 

“Sao Hải Triều không đi cùng con?” 

 

Lời của Dư Uyển Oánh khiến cho hắn giật mình. 

 

Lục Cẩn Ngôn không thể tin nâng mắt, vẻ mặt ngoài ý muốn cùng kinh ngạc. Miệng hắn mấp máy, khó khăn hỏi: “Bà là… Hải Triều đã tới đây?” 

 

“Phải, khoảng ba tháng trước.” 

 

“Cô ấy tới tìm bà có chuyện gì không?” 

 

Dư Uyển Oánh cúi đầu, giọng áy náy: “Cũng không có gì, chỉ hỏi một chút chuyện trước kia của con.” 

 

Hoá ra Hải Triều còn từng đến đây. 

 

Xem ra tất cả mọi chuyện ấy đều đã biết. 

 

Đến lúc đó, bọn họ đã không còn bí mật gì nữa. 

 

Bí mật hắn khó có thể mở miệng, gắt gao chôn sâu dưới mười tám tầng vực sâu, lại đã sớm bị ấy đưa ra ánh sáng.

 

Không chút thiếu sót.

 

Cô ấy nghĩ thế nào về hắn, một người bị chính mẹ ruột vứt bỏ. 

 

Một người dơ bẩn không chịu nổi, ngay cả bản thân cũng thấy tự ghê tởm. 

 

Cô ấy có hối hận vì đã kết hôn với hắn không?

 

Hay thậm chí, hối hận vì đã quen hắn.

 

47

 

Dư Uyển Oánh đi rồi, Lục Cẩn Ngôn vẫn ngồi một mình ở quán nước. 

 

Người bán hàng bưng cho hắn một cốc trà sữa. 

 

“Tiên sinh, ngài có khỏe không?” Cô ấy hỏi hắn. 

 

Một nhỏ, tuổi còn rất trẻ, có lẽ đang thêm ở đây. 

 

Hắn không để ý xua tay. 

 

lắc đầu, không rời đi. 

 

Cô nhớ tới lần trước cũng thấy người phụ nữ kia, đi cùng bà ấy còn có một chị thoạt vô cùng khổ sở. 

 

Hôm nay lại đến người đàn ông dễ này. 

 

Rốt cuộc là chuyện thương tâm gì chứ. 

 

“Ngài uống thử trà sữa này của chúng tôi đi, lần trước chị kia cũng uống loại này.” 

 

Lục Cẩn Ngôn khựng lại, máy móc hỏi, “Chị lần trước?” 

 

“Phải, cũng là ngồi với bác kia thật lâu, đúng tại vị trí bây giờ của .” 

 

Chị ấy rất xinh đẹp, quần áo cũng quý giá đắt tiền, vừa thấy đã biết không phải là người ở đây. 

 

Đại khái vì ấn tượng khá sâu, nhịn không mà thở dài, “Chị ấy cũng có sắc mặt rất kém, còn khóc bên ngoài quán chúng tôi rất lâu, rất thương tâm.” 

 

Vị khách trước mặt kinh ngạc , thần sắc hoảng hốt: “Rất thương tâm sao?” 

 

nhỏ gật đầu, trực giác cho biết, quan hệ của người đàn ông đẹp trai này cùng chị kia khẳng định không đơn giản. 

 

“Phải, rất thương tâm, tôi thiếu chút nữa đã khóc theo chị ấy rồi.” 

 

Người đàn ông không chuyện, thở dài rồi rời đi. 

 

48

 

Tuy Hải Triều từng đừng đến phiền ấy, Lục Cẩn Ngôn không

 

Cô ấy chôn cất không xa cha mẹ, chắc hẳn rất hạnh phúc. 

 

Lần trước gặp mặt, hai người bọn họ hờ hững vô .

 

Mà bây giờ, lại dùng phương thức này để gặp lại. 

 

Lục Cẩn Ngôn ngồi xuống trước bia mộ, khuôn mặt xinh đẹp quen thuộc trên đó, nhịn không dùng tay lau đi vết bụi bám trên bề mặt. 

 

“Vợ ơi, gần đây em thế nào?” 

 

Hắn tựa vào một bên bia mộ, thì thào tự

 

“Xin lỗi, bây giờ mới đến gặp em. Anh đã từ nhiệm vị trí Chủ tịch của tập đoàn Cố thị, cũng đã… chia tay với Tống Khả Nhu rồi.” 

 

“Bây giờ em có thể tha thứ cho chưa?” 

 

Xung quanh yên lặng, đáp lại hắn chỉ có tiếng gió thổi mà thôi. 

 

“Anh biết, là si tâm vọng tưởng, nếu em có thể tha thứ cho , chắc chắn sẽ không ra câu đừng bao giờ đến phiền em nữa.” 

 

“Một người ở đây sẽ rất buồn, phải không? Không sao, rất nhanh em sẽ không cảm thấy đơn nữa.” 

 

Lục Cẩn Ngôn bình tĩnh mở ra một lọ nhỏ màu xanh, uống cạn. 

 

Không hề do dự. 

 

Cẩn thận ngẫm lại, từ ngày quen Cố Hải Triều, dường như nhân sinh của hắn mới có ánh mặt trời le lói chiếu vào. 

 

Từ khi sinh ra, hắn giống như thiên sát tinh, không ngừng bị người ta vứt bỏ. 

 

Chỉ có Hải Triều, mỗi lần đều nghĩa vô phản cố đi về phía hắn. 

 

Cô ấy với hắn: “Lục Cẩn Ngôn, chúng ta ở bên nhau đi.” 

 

“Lục Cẩn Ngôn, chúng ta bỏ trốn đi.” 

 

“Lục Cẩn Ngôn, chúng ta kết hôn đi.” 

 

Cuối cùng, bọn họ kết hôn. 

 

Trong lễ đường, mục sư tuyên bố từ nay bọn họ trở thành vợ chồng. 

 

Trong lòng hắn mừng thầm, vô cùng sung sướng. 

 

Hắn thậm chí còn nghĩ, nếu sau khi rời khỏi nhi viện, không gặp Khả Nhu thì tốt rồi. 

 

Một khắc đó, hắn đã có ý nghĩ muốn rời bỏ Tống Khả Nhu. 

 

Rất muốn cứ như , trải qua cuộc sống hạnh phúc bình lặng cùng Hải Triều. 

 

Có lẽ, ngay từ lúc bắt đầu, hắn cũng không hề Tống Khả Nhu. 

 

Nhưng là, thân bất do kỉ. 

 

Có lẽ là sợ Tống Khả Nhu ra bí mật của bọn họ với Hải Triều, lại có lẽ là niệm bọn họ đã ở bên nhau nhiều năm như , hắn không có cách nào lời chia tay với Tống Khả Nhu. 

 

Thậm chí còn đưa ta đến công ty, để ta thư kí cho mình. 

 

Từng bước, sai lại càng sai. 

 

Nếu khoảnh khắc hắn phát hiện bản thân Hải Triều, lập tức chia tay với Tống Khả Nhu thì tốt rồi. 

 

Như sau đó sẽ không phát sinh nhiều sự việc rắc rối, cũng không tạo nên cục diện hiện tại. 

 

Hắn hẳn là nên sớm quỳ gối sám hối trước mặt Hải Triều mới đúng. 

 

Nếu ấy muốn li hôn với hắn, hắn sẽ giống như cao da chó bám lấy ấy, với ấy người hắn ấy. 

 

Hắn muốn cả đời sẽ ở bên ấy.

 

Chỉ có hai người bọn họ. 

 

Vĩnh viễn không rời. 

 

Bốn năm bọn họ kết hôn, đối với hắn mà , như trên thiên đường. 

 

Là những tháng ngày khi còn trẻ hắn nằm mơ cũng không dám mơ tới. 

 

Mỗi khi đêm khuya, thấy ấy nằm bên cạnh yên bình say ngủ, hắn đều sợ hãi đây chỉ là một giấc mộng. 

 

Vì sao hắn không thẳng thắn một chút? 

 

Vì sao lại khiến hai người rơi vào cảnh âm dương cách biệt? 

 

Hải Triều… 

 

Thời điểm phát bệnh hẳn là rất đau. 

 

Ngày đó, ở trên giường đột nhiên ấy chảy máu mũi, hoá ra là vì bị bệnh. 

 

Cô ấy còn là do ăn vải nên bị nóng. 

 

Vì sao hắn không hề nghi ngờ? 

 

Kì thật, buổi tối đó, hắn không ngủ. 

 

Hắn biết ấy viết trên lưng hắn mấy chữ “Em ”. 

 

Sau khi biết tất cả chân tướng, cho dù biết hắn có quá khứ ghê gớm bẩn thỉu như … 

 

Hải Triều vẫn như cũ “Em ”. 

 

Hắn nghe ấy : “Nếu chúng ta quen nhau từ sớm thì tốt rồi. Em sẽ bảo bố mẹ nhận nuôi . Anh là trai em, cùng em đọc sách, vẽ tranh, học đàn.” 

 

Bây giờ hắn mới hiểu , ấy mang tâm gì mà ra những lời này.

 

Hải Triều… 

 

Hải Triều của hắn… 

 

em như , giống như là thật lòng thật dạ em.” 

 

Vì sao không thẳng thắn thừa nhận khi ấy những lời này chứ. 

 

Thật lâu trước kia, ấy : “Lục Cẩn Ngôn, chúng ta ở bên nhau đi.” 

 

Cô ấy dùng khăn trải giường, run rẩy leo từ tầng ba xuống, “Lục Cẩn Ngôn, chúng ta bỏ trốn đi.” 

 

Từ khi đó, Lục Cẩn Ngôn đã Cố Hải Triều. 

 

Hắn từng ở địa ngục, nghĩ rằng mình vĩnh viễn không cứu vớt. 

 

Cho đến khi có một xuất hiện bên cạnh. 

 

kia như ánh dương, chiếu sáng toàn bộ thế giới của hắn. 

 

Sau đó, hắn đánh mất ấy. 

 

Nhưng mà, không sao cả. 

 

Rất nhanh thôi, bọn họ sẽ lại ở cạnh nhau. 

 

HOÀN

Bình luận

Bạn thấy sao?

0 phản ứng
Ủng hộ
Vui
Yêu thích
Ngạc nhiên
Tức giận
Buồn


  • Chưa có bình luận nào.

Đăng nhập





Đang tải...