38
Lục Cẩn Ngôn đứng ở tầng cao nhất của Cố thị, quan sát không gian bên ngoài qua cửa sổ.
Không bao lâu sau, điện thoại rung chuông.
Tống Khả Nhu gọi tới, hỏi hắn mấy giờ sẽ tan , hôm nay ấy đi dạo phố, có mua cho hắn hai chiếc áo sơ mi và cà vạt.
Còn cục cưng lại đá ấy.
Lục Cẩn Ngôn có chút không yên lòng, tuý ý đối phó một câu, “Tám giờ đi.”
Cúp điện thoại, hắn dòng người đi lại bên dưới, trong lòng có chút mệt mỏi.
Hắn không muốn về nhà.
Sáng nay, trong lúc mơ màng nằm trên giường, cảm giác bên cạnh có người. Theo thói quen, hắn định ôm đối phương vào lòng, vô cùng thân thiết mà gọi “Vợ ơi”.
Người trong ngực cứng đờ, không đáp lại.
Lục Cẩn Ngôn nháy mắt thanh tỉnh.
Đây là Tống Khả Nhu.
Hai người vốn chia phòng ngủ, có lẽ đêm qua ấy đã chạy lên giường hắn.
Hắn chưa từng gọi Tống Khả Nhu là “vợ”, trong lòng hai người đều rõ lúc nãy đã xảy ra chuyện gì.
Sau khi rời giường, Tống Khả Nhu vẫn như bình thường, bận rộn bữa sáng, vì hắn mà chọn áo sơ mi cùng cà vạt, sau đó tiễn hắn đi .
Giống như chuyện gì cũng chưa phát sinh.
Nhưng trên thực thế, Lục Cẩn Ngôn vô cùng rõ ràng, hai người rốt cục không còn như trước nữa.
39
Mười lăm tuổi, Lục Cẩn Ngôn rời khỏi nhi viện.
Cuộc sống khổ cực thế nào hắn cũng có thể, chỉ cần kiếm tiền.
Rửa bát, phát tờ rơi, thậm chí đến công trường việc… Bất kể thế nào, hắn tự với bản thân, phải học đại học.
Cho nên hắn liều mạng đi kiếm học phí.
Có một lần nghỉ hè, hắn đi theo người khác thêm ở công trường, kết quả chủ thầu bỏ trốn.
Bởi vì không có tiền để trả tiền nhà, hắn bị chủ nhà đuổi đi.
Lục Cẩn Ngôn không còn cách nào, mang theo hành lí đến công viên ngủ suốt một tuần.
Sau đó hắn gặp Tống Khả Nhu cũng rời khỏi nhi viện, ấy tiếp tế cho hắn, lại trở thành cùng phòng.
Cùng đi học, cùng đi , cho đến khi tốt nghiệp cấp Ba, bọn họ mới tách ra học hai trường đại học khác nhau.
Bốn năm sau, sau khi tốt nghiệp đại học, bọn họ chính thức ở bên nhau.
Không có gì lãng mạn đáng , đối với hai kẻ khốn cùng như bọn họ, mỗi ngày, sau khi rời giường chỉ có hai việc, việc và kiếm tiền.
Nhưng cho dù một ngày việc suốt mười lăm giờ, hai người vẫn phải cực khổ vật lộn mới có thể sống sót.
Một buổi tối, ở một ngõ nhỏ đi tắt, Lục Cẩn Ngôn gặp cảnh mấy tên côn đồ cợt một .
Hắn nhất thời tiến lên đánh nhau với mấy tên côn đồ đó.
Tuy rằng bị đánh có chút thảm, tốt xấu gì kia cũng cứu.
Vốn cũng không có ý nghĩ muốn trả ơn, Lục Cẩn Ngôn không ngờ, mà hắn cứu hoá ra lại là thiên kim độc nhất của Chủ tịch tập đoàn Cố thị.
Ngày hôm sau, gọi điện thoại cho hắn, muốn mời hắn một bữa cơm cảm ơn.
Lục Cẩn Ngôn vốn không muốn đi, dù sao mình cũng đã có , đi ăn cơm riêng với một khác có vẻ không tốt lắm.
Nhưng Tống Khả Nhu lại sốt sắng khuyên hắn nên đi, còn dặn đi dặn lại nếu đối phương hỏi hắn có chưa, phải là chưa có.
Những đứa trẻ lớn lên ở nhi viện, tâm tư không hề đơn giản.
Lục Cẩn Ngôn lập tức hiểu ý đồ của ấy.
Sự việc sau đó vô cùng đơn giản, như một câu chuyện cổ tích thời xưa, chính là nàng công chúa đương với một kẻ bần hàn.
Hai người nhiều lần khúc chiết, sau đó thuận lợi kết hôn, Lục Cẩn Ngôn liền trở thành giám đốc công ty.
Thật khó tin, là sự thật.
Hiện giờ, hắn cũng coi như đang đứng ở đỉnh cao nhân sinh.
40
Buổi tối, Lục Cẩn Ngôn xử lí công vụ trong phòng khách, Tống Khả Nhu ngồi trên sofa xem phim.
Bầu không khí nhẹ nhàng ấm áp.
Sau đó, hắn nghe một câu thoại trong phim vô cùng quen thuộc, “Anh em như , giống như là thật lòng thật dạ em.”
Bàn tay Lục Cẩn Ngôn đang gõ bàn phím chậm rãi ngừng lại.
Một khuôn mặt xuất hiện trong đầu, hắn hoảng hốt quay lại, “Em xem gì thế?”
Tống Khả Nhu vừa ăn đồ ăn vặt vừa ngẩng đầu khỏi màn hình Ipad hắn, “Một bộ phim điện ảnh.”
“Phim gì thế?”
Tống Khả Nhu không ngờ Lục Cẩn Ngôn sẽ hỏi vấn đề này, : “Một bộ phim chuyển thể từ tiểu thuyết của Agatha, kể về một người đàn ông lừa gạt một đương rồi kết hôn với hắn, cuối cùng lại sát cả nhà , chiếm trọn tài sản của ấy.”
Tống Khả Nhu tới đây liền dừng lại, cong mắt , “Nói cũng khéo chứ, câu chuyện này trừ bỏ kết cục không quá giống, còn lại y hệt chuyện của chúng ta đấy nhỉ.”
Lục Cẩn Ngôn cứng đờ.
Hắn nhớ lại buổi tối kia, khi Cố Triều những lời này, vẻ mặt ấy không hiểu sao có chút kì quái.
Chẳng lẽ lúc đó ấy đã biết điều gì?
Không có khả năng.
Hắn lập tức phủ nhận suy nghĩ này.
Lấy tính cách của Hải Triều, nếu đã biết tuyệt đối sẽ không để yên như .
Còn kí vào thỏa thuận chuyển nhượng cổ phần, không lời nào liền li hôn với hắn.
Nhưng là, Lục Cẩn Ngôn vẫn cảm thấy có gì đó không đúng.
Hắn ngồi lặng trong chốc lát, lập tức đứng dậy lấy chìa khoá xe.
“Muộn thế này rồi mà còn muốn ra ngoài sao?” Tống Khả Nhu có chút kinh ngạc.
“Em cứ nghỉ ngơi trước đi, đi một lát sẽ trở về.”
Lục Cẩn Ngôn lái ô tô đến căn biệt thự số Một Công Quán.
Đây là căn nhà hắn cùng Cố Hải Triều đã sống sau khi sau khi, cũng là cha vợ cũ của hắn đã bỏ ra một số tiền rất lớn để mua tới tặng cho họ.
Trong biệt thự một mảnh tối đen, cửa lớn đóng chặt.
Bậc thềm bị phủ một lớp lá rụng rất dày, giống như đã lâu không có người ở.
Lục Cẩn Ngôn rút điện thoại, gọi vào số máy quen thuộc kia.
Không nghe máy.
Hắn nhíu mà, nhớ đến hình như mình có số của chị Trương, vì thế liền gọi cho chị ta.
Không thể ngờ tới chính là, chị Trương chị ta không việc ở đây nữa.
Còn từ ba tháng trước, Cố tiểu thư thanh toán tiền lương, cũng giúp chị ta mua một căn nhà, sau đó bảo chị ta về sống cùng cha mẹ.
Đây là huống gì? Lục Cẩn Ngôn không hiểu.
Hắn lướt danh bạ liên tục, không biết phải gọi cho ai mới có thể liên lạc với vợ cũ của mình.
Cha mẹ của Cố Hải Triều không còn, bình thường cũng không thấy ấy có chị em bè tốt gì cả.
Trong lòng Lục Cẩn Ngôn ẩn ẩn cảm thấy có chỗ không đúng, không đúng ở đâu thì không rõ .
Đứng một lát, hắn chỉ đành quay xe đi về.
41
Ngày hôm sau, vừa đến công ty, Kế toán trưởng Triệu Na đi vào phòng Chủ tịch.
Lục Cẩn Ngôn đang nghe điện thoại, thấy ta tới, lập tức thêm vài câu rồi cúp máy.
“Quản lí Triệu, gần đây có liên lạc với Cố Hải Triều không?”
Triệu Na kì quái. Cô còn tưởng chủ tịch gọi mình lên có chuyện gì, không ngờ lại là vấn đề này.
Thời gian trước còn có tin đồn Lục Cẩn Ngôn đã li hôn với Cố Hải Triều, hơn nữa hiện tại hắn còn đang ở cùng với thư kí Tống kia.
Có lẽ chuyện này là sự thật, bằng không thì sao vợ mình ở đâu cũng không biết chứ.
Triệu Na lắc đầu, “Tôi không liên lạc gì với Cố tiểu thư cả.”
Lục Cẩn Ngôn nghe , có chút thất vọng.
Triệu Na xoay người rời đi, nghĩ đến một chuyện kì lạ, “Tháng trước tôi đến bệnh viện thành phố số Hai lấy thuốc, có thấy một người rất giống Hải Triều, chẳng qua…”
“Chẳng qua cái gì?”
Triệu Na cũng khó lên lời.
Chẳng qua người kia mặc đồng phục bệnh nhẫn, hơn nữa tóc tai xơ xác, rõ ràng là một người bệnh vô cùng nặng.
Sao có thể là Hải Triều chứ.
Lúc ấy nghĩ chắc hẳn mình nhầm rồi.
Triệu Na nghĩ ngợi một chút, vẫn ra những lời này.
Khuôn mặt Lục Cẩn Ngôn trở nên ngưng trọng, không một câu.
“Chủ tịch.” Triệu Na còn muốn gì, đã thấy đối phương liên hệ với tài xế riêng, ra hiệu không cần thêm nữa.
“Bảo tài xế ở tầng một chờ tôi, tôi phải ra ngoài ngay lập tức.”
Bạn thấy sao?